Chương 2508: Nhường hắn ba kiếm tha hắn không chết! (2)
Chương 2508: Nhường hắn ba kiếm tha hắn không chết! (2)
Thiên Mang sơn.
Nơi hoàng thất Đại Hạ chiếm cứ.
Trong một tòa đại điện, không khí rất nặng nề.
"Ngươi yên tâm, ta có thể thề, cam đoan Thanh Nguyên sau khi theo ta về tông tộc, tuyệt đối sẽ không để nó chịu bất cứ ủy khuất gì."
Bồ Tố Dung nhẹ nhàng nói.
Nàng dáng vẻ thận trọng, đuôi lông mày mang theo một mảng vui mừng khó nén.
Hạ hoàng rốt cuộc nhả ra, tỏ vẻ chỉ cần con gái Hạ Thanh Nguyên bằng lòng, liền cho phép nàng đi theo mình quay về Tử Nguyệt hồ tộc tu hành.
Cái này đối với Bồ Tố Dung mà nói, đúng là quá khó được.
Cách đó không xa, Hạ hoàng ngồi im ở nơi đó, vẻ mặt có chút tiều tụy cùng mỏi mệt.
Hắn không để ý tới Bồ Tố Dung, ánh mắt nhìn Hạ Thanh Nguyên bên cạnh, ôn hòa nói: "Nha đầu, là ta kẻ làm phụ thân này khiến con chịu ủy khuất rồi."
Hốc mắt Hạ Thanh Nguyên đỏ lên, thanh âm nức nở nói: "Phụ thân, con tuyệt không ủy khuất, con rời khỏi, ngài sẽ không thừa nhận áp lực đến từ Tử Nguyệt hồ tộc nữa, hoàng thất Đại Hạ cũng sẽ không bị liên lụy nữa, con... Con bằng lòng làm như vậy!"
Hạ hoàng khẽ than một tiếng, nâng tay xoa xoa đầu của Hạ Thanh Nguyên, nhẹ nhàng nói: "Xét đến cùng, vẫn là phụ thân quá vô năng."
Nói xong lời cuối, hắn dáng vẻ tiêu điều, buồn bã như mất mát.
Bộ dáng đó, Hạ Thanh Nguyên nhìn mà đau lòng một phen.
Cách đó không xa, Bồ Tố Dung nhíu mày, sau đó cũng lặng lẽ thở dài, nói: "Hạ Vân Tĩnh, ngươi cũng nhìn quen sóng to gió lớn, hẳn là rất rõ, cho dù ngươi là chúa tể Đại Hạ tôn quý, nhưng chênh lệch với Tử Nguyệt hồ tộc ta, không thua gì cách biệt một trời một vực."
"Con người... Phải tiếp nhận sự thật, Thanh Nguyên đã lớn lên, nếu ở lại mãi Thương Thanh đại lục nho nhỏ này tu hành, sẽ chỉ mai một thiên phú cùng tài tình của nó. Ngươi... Chung quy không hy vọng Thanh Nguyên cả đời giống với ngươi, chỉ có thể canh giữ ở trong một phương thiên địa nho nhỏ này chứ?"
Hạ hoàng im lặng, hai tay thu ở trong tay áo bào lặng yên siết chặt.
Đoạn lời này, nhìn như thành khẩn, nhưng trong lời ngoài lời, lộ ra ý cao cao tại thượng!
"Có lẽ, ngươi cho rằng lời của ta cay nghiệt, nhưng ta nói là sự thật, ta..."
Mắt thấy Bồ Tố Dung còn muốn nói tiếp, Hạ Thanh Nguyên đã nhịn không được nói: "Đừng nói nữa, ta đã đáp ứng theo ngươi rời khỏi, vì sao còn phải chế nhạo cùng đả kích cha ta như vậy?"
Thiếu nữ rất phẫn nộ.
Bồ Tố Dung vội vàng nói: "Được được được, ta không nói nữa."
Hạ hoàng bùi ngùi thở dài, ánh mắt nhìn về phía Bồ Tố Dung, nói từng chữ một: "Hạ Vân Tĩnh ta tuy vô năng một chút, nhưng ta thề, Tử Nguyệt hồ tộc các ngươi nếu dám ủy khuất Thanh Nguyên, ta cho dù dốc hết tất cả, cũng không tha cho các ngươi!"
Từng chữ như sấm, vang vọng cung điện.
Bồ Tố Dung giật mình, nói: "Ngươi yên tâm là được."
Nhưng lúc này, ngoài đại điện lại vang lên một tiếng cười nhạo, tỏ ra rất chói tai, như tỏ vẻ khinh thường đối với đoạn lời kia của Hạ Vân Tĩnh.
Đó là một nam tử áo mãng bào, cà lơ phất phơ đứng ở nơi đó, vẻ mặt ngả ngớn.
Sắc mặt Hạ Vân Tĩnh nhất thời trở nên âm trầm khó coi.
Hạ Thanh Nguyên cũng hiện ra vẻ mặt giận dữ.
Bồ Tố Dung thầm kêu không ổn, khiển trách: "Ngọc Khuyết, thu liễm một chút! Nơi này không phải chỗ để ngươi có thể làm càn!"
Vẻ mặt giọng nói đều hung dữ.
Nam tử áo mãng bào Bồ Ngọc Khuyết cười hì hì nói lấy lệ: "Vâng vâng, biết rồi, biết rồi - "
Trên mặt Bồ Tố Dung hiện lên một tia bất đắc dĩ, dịu dàng nói: "Thanh Nguyên, nếu con đã chuẩn bị thỏa đáng, chúng ta có thể xuất phát luôn bây giờ."
Hạ Thanh Nguyên cắn cắn đôi môi anh đào, ánh mắt nhìn về phía Hạ hoàng, vẻ mặt không nỡ, nói: "Phụ thân, ngài... Ngài nhất định phải bảo trọng, về sau con sẽ đến thăm ngài!"
Hạ hoàng nặn ra một nụ cười hơi miễn cưỡng, nói: "Chỉ cần con sống khỏe, ta liền an tâm rồi, về sau trở về thăm ta hay không, đều không quan trọng."
"Thanh Nguyên, chúng ta đi thôi."
Bồ Tố Dung đã không muốn trì hoãn thời gian nữa, sợ đêm dài lắm mộng, lại sinh biến cố.
Nhưng ngay lúc này, một thanh âm lạnh nhạt vang lên: "Thanh Nguyên cô nương, nếu ngươi là bị ép, thì nói ra, hôm nay dù Thiên Vương lão tử đến đây, cũng không thể miễn cưỡng ngươi."
Một câu nhẹ tênh, vang vọng rõ ràng trong đại điện.
Hạ Vân Tĩnh chợt kích động hẳn lên, thanh âm này, hắn đã quá quen thuộc!
Hạ Thanh Nguyên giật mình, lộ ra vẻ mặt khó có thể tin, là... Hắn sao?
Bồ Tố Dung nhất thời biến sắc, quay đầu nhìn lại.
Sau đó liền nhìn thấy, không biết từ khi nào, một bóng người cao ráo đã xuất hiện, mặc áo bào xanh, lạnh nhạt xuất trần.
Rõ ràng là Tô Dịch!
Bồ Tố Dung từng chịu đau khổ ở dưới tay Tô Dịch, sao có thể không rõ sự cường đại của người trẻ tuổi này?
Ngoài đại điện, nam tử áo mãng bào kia lại cười khẩy, nói: "Người trẻ tuổi, ngươi khẩu khí rất lớn đấy, Thiên Vương lão tử đến đây có lẽ vô dụng, nhưng có ta ở đây, ngươi thử xem có thể ở nơi này giương oai hay không!"
Ánh mắt hắn trêu tức, mang theo một tia lạnh lùng.
Tô Dịch không bận tâm tới, trực tiếp không nhìn người này, cất bước đi vào trong đại điện.
"Ngươi dám!"
Trong mắt nam tử áo mãng bào lóe lên ánh sao, thân thể chợt lóe, muốn chắn ngang Tô Dịch.
Ầm! !
Ngay sau đó, cả người hắn trực tiếp bay ra, thân thể nện ở trên vách tường đại điện, mặt mũi bầm dập, xương khớp toàn thân không biết gãy bao nhiêu cái, ngồi phịch ở nơi đó, thế mà không bò dậy được.
Mọi người đều chấn động.