Chương 2539: Cử thế vi tôn (2)
Chương 2539: Cử thế vi tôn (2)
"Khoan đã."
Thợ May đột nhiên lên tiếng,"Trước khi chia tay, ta trái lại có một thứ muốn tặng ngươi."
Tô Dịch đầu cũng không ngoảnh lại nói: "Cái gì vậy?"
"Một đạo bí pháp có thể thử ra hư thật của quan chủ ngươi."
Tiếng Thợ May còn đang quanh quẩn, mảng tinh không này đột nhiên kịch liệt vặn vẹo, ngay sau đó, một luồng ánh sáng lạnh hiện ra.
Nhìn kỹ, đó rõ ràng là một dải cầu vồng màu đen, do vô số ký hiệu mấp máy tạo thành.
Nó vô cùng sắc bén, như xuyên thủng thời không trói buộc, chớp mắt mà thôi, đã xuất hiện ở sau lưng Tô Dịch, hung hăng đâm ra.
Trong mắt Tô Dịch hiện lên một mảng sắc lạnh.
Chẳng qua, khi hắn chuẩn bị ra tay, đột nhiên khẽ nhíu mày, dừng tính toán ra tay.
Hầu như cùng lúc đó, một mũi thương chợt hiện ra, ầm ầm đâm vào trên một cầu vồng màu đen kia.
Ầm! ! !
Mũi thương thế như chẻ tre, nháy mắt nghiền nát một cầu vồng màu đen kia.
Trong hư không cũng bị đục ra một vết rách thật lớn thẳng tắp, hai bên vết rách, lực lượng như hủy diệt ầm ầm thổi quét, làm mảng tinh không này cũng chợt kịch liệt chấn động hẳn lên.
Tô Dịch giương mắt nhìn lại.
Chỉ thấy một bóng người thon dài hiên ngang xuất hiện, áo bào xám giày mũi nhọn, tóc dài lấy sợi dây đỏ cột thành đuôi ngựa, mà khuôn mặt thì bị mặt nạ đồng xanh bao trùm, lộ ra một đôi mắt sáng tỏa ra hào quang màu tím nhạt.
Nàng một tay cầm một cây trường thương trượng hai, chân đạp tinh không, tự có một loại phong thái ngạo thế không gì sánh kịp.
Chính là nữ thương khách kia!
"Sao lại là ngươi?"
Tô Dịch ngẩn ra.
"Vì sao không thể là ta?"
Nữ thương khách hỏi ngược lại.
Thái độ vẫn rất cường thế như cũ.
Tô Dịch cười cười, nói: "Ta sẽ không cảm kích."
"Ai thèm."
Nữ thương khách hừ lạnh,"Nhớ kỹ, ở trước khi ta đánh bại ngươi, không cho phép ngươi chết!"
Tràn đầy khí phách.
Chẳng qua, cũng có thể thấy được, nàng đối với lần trước chưa thể ở trong cảnh giới ngang nhau đánh bại Tô Dịch, hãy còn canh cánh trong lòng.
Tô Dịch nhịn không được sờ sờ mũi, đang muốn nói gì.
Trong tinh không nơi xa đã truyền ra tiếng của Thợ May: "Lại là ngươi nữ nhân này!"
Lúc trước, Thợ May trước sau không một gợn sóng, không chút cảm xúc dao động.
Nhưng lúc này, rõ ràng lộ ra một tia tức giận.
Không thể nghi ngờ, một đòn đó lúc trước, sau khi bị nữ thương khách phá hư, khiến Thợ May tức giận!
Ai ngờ, nữ thương khách càng thêm cường thế, lạnh lùng nói: "Lão già, lần trước để ngươi chạy thoát, lần này ta xem ngươi còn có thể trốn tới nơi nào!"
Ầm!
Nàng bước ra một bước, bóng người bỗng biến mất.
"Thật đúng là một nữ nhân cổ quái."
Tô Dịch như có chút suy nghĩ.
Sau đó, hắn lắc lắc đầu, cất bước hướng về Đại Hoang dưới bầu trời lao đi.
Mà ở trên người hắn, lực lượng thuộc về quan chủ đang từng chút một tan đi... ...
So với rung chuyển cùng hỗn loạn trong tinh không, Lạc Tinh hải tràn ngập yên tĩnh.
Dưới ánh mặt trời, nước biển xanh thẳm dập dờn ánh sóng, những người xem cuộc chiến kia đều ngửa đầu, nín thở tập trung tinh thần.
Tuy không nhìn thấy bất cứ cảnh tượng chiến đấu nào, nhưng ai cũng rõ, Huyền Quân Kiếm Chủ có thể còn sống trở về hay không, sẽ quyết định thắng bại của trận đại chiến có một không hai này!
Bành tổ, Thiên Yêu Ma Hoàng các đồ cổ cũng đang chờ đợi.
Bọn họ có thể nhìn thấy một ít cảnh tượng chiến đấu mơ hồ, chẳng qua, sau khi Thợ May ra tay lúc trước, mảng tinh không kia hoàn toàn hỗn loạn, dẫn tới bọn họ cũng không nhìn thấy bất cứ cảnh tượng nào nữa.
"Trở lại rồi!"
Chợt, Nghiễn Tâm Phật Chủ mở miệng.
Một tích tắc này, trong tầm nhìn của mọi người, chỉ thấy trên bầu trời kia, một bóng người côi cút tuấn tú xuất hiện, đang hướng về bên này lướt đến.
Ánh mặt trời chói sáng, chiếu chiếc áo bào xanh tung bay kia nổi lên hào quang như hư ảo, hắn chắp tay sau lưng, như tiên thần từ trên trời tới phàm trần.
Khi thấy một màn này, đám người Bành tổ trước đó trái tim luôn treo ở cổ họng, đều có một loại cảm giác người đuối nước rốt cuộc lên bờ.
Cũng là lúc này, bọn họ mới phát hiện, quần áo trên người đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt sũng.
Thật sự là, lúc trước bốn người bọn Minh Dung xuất hiện, quá mức khủng bố, làm người ta cũng sắp tuyệt vọng.
Mà bây giờ, theo chiến đấu kết thúc, bọn Bành tổ mới bỗng nhiên phát hiện, kẻ sống sót cuối cùng, là Tô Dịch! !
Một cảm xúc rung động, kích động, phấn khởi nói không nên lời, quay cuồng ở trong lòng các đồ cổ này, làm bọn họ đều lâm vào thất thố, gần như có cảm giác vui quá mà khóc.
Quá kinh tâm động phách rồi!
Một trận chiến này từ mở màn, đến lúc này kết thúc, biến số liên tục sinh ra, hung hiểm khó lường, mặc cho bọn họ kiến thức rộng, lịch duyệt phong phú, tâm cảnh cũng khó tránh khỏi lên voi xuống chó!
"Kiếm lâm Đại Hoang chư thiên thượng, thiên thu vạn thế quân vi tôn!"
Lão sâu thèm nhịn không được gõ nhịp cảm thán.
Những người xem cuộc chiến kia nơi xa, thì đều dại ra ở đó, vẻ mặt hoảng hốt, như nhìn một vị thần linh từ trên trời mà đến!
Thắng rồi!
Căn bản không cần bất luận kẻ nào đi nói, mọi người đều biết, trận đại chiến này đủ để quyết định vận mệnh giới tu hành Đại Hoang, theo Tô Dịch trở về, đã công bố đáp án!
Dưới bầu trời.
Tô Dịch đứng trên không, ánh mắt đảo qua trên những bóng người quen thuộc ở đây, trong đầu nhớ tới từng chi tiết của chiến đấu hôm nay, trong lòng cũng không khỏi dâng lên một phần hào tình.
Chỉ cảm thấy từ khi trở lại thiên hạ Đại Hoang đến nay, phải tính trận chiến hôm nay sảng khoái nhất.
Hắn lấy ra bầu rượu, ngửa đầu uống sảng khoái.
Đời người khoái ý, nên uống cạn một chén lớn!