Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 257 - Chương 257: Tự Mình Đưa Các Ngươi Ra Đi (2)

Chương 257: Tự mình đưa các ngươi ra đi (2) Chương 257: Tự mình đưa các ngươi ra đi (2)

Cần biết, Tô Dịch hôm nay có thể công khai ngồi ở đây, còn khiến Thúy Vân phu nhân cũng tôn là khách quý đỉnh cao nhất, sao có thể là trước kia có thể so sánh?

Tô Dịch giương mắt nhìn nhìn Chu Hoài Thu, chưa lên tiếng.

Hắn tự nhiên liếc một cái nhìn thấu sự lo lắng của Chu Hoài Thu.

Đáng tiếc, hôm nay dù Chu Hoài Thu ở đây, cũng nhất định khó có thể thay đổi mọi thứ tối nay.

Khi suy nghĩ, Tô Dịch lại rót một chén rượu.

"Chu sư thúc, ngươi nói bảo chúng ta kính rượu cho hắn?"

Đám người Tiền Vân Lâu đều ồ lên, ngồi không yên nữa, ai cũng hiện ra vẻ mặt giận dữ.

Trong lòng Chu Hoài Thu trầm xuống.

Nếu đổi là một ít nhân vật khác trải nhiều sóng gió, sợ là sớm đã nhìn ra manh mối của bữa tiệc đêm nay.

Nhưng, bọn Tiền Vân Lâu đều là một ít người trẻ tuổi, ai cũng gia thế bất phàm, cành vàng lá ngọc, căn bản là chịu không nổi cơn tức này.

"Tô Dịch, đây là mục đích ngươi lần này triệu tập dự tiệc à, diễu võ dương oai trước, lại mượn Chu sư thúc trưởng bối bực này đến ép chúng ta hướng ngươi cúi đầu, ngươi nghĩ cũng thật hay!"

Dương Kỳ giận dữ đứng dậy.

Hắn luôn trầm mặc ít lời, nhưng giờ khắc này lại chịu không nổi nữa.

"Không sai, ngươi khôi phục tu vi lại như thế nào? Chúng ta còn chưa đến mức bởi vì một bữa tiệc như vậy liền hướng ngươi khúm núm!"

Đám người Chử Liên Hằng, Trương Phong Đồ cũng đều biểu đạt khinh thường, một bộ tư thái kiêu ngạo cứng rắn.

Tô Dịch vẫn chưa từng mở miệng, lại tự rót một chén rượu.

Mắt thấy tư thái lạnh nhạt tự nhiên đó của hắn, lại khiến trong lòng Chu Hoài Thu phát lạnh, càng thêm cảm nhận được không ổn.

Phành!

Chu Hoài Thu vỗ một chưởng lên bàn rượu, sắc mặt lạnh lùng uy nghiêm, nói: "Một lũ ngu xuẩn! Cũng không nhìn xem đây là nơi nào, còn dám giương oai làm mình làm mẩy, lão phu hỏi các ngươi một câu, dù là trưởng bối tông tộc sau lưng các ngươi, có tư cách ở đây dự tiệc hay không?"

Ánh mắt hắn dâng lên ánh sáng lạnh lẽo, dọa bọn Tiền Vân Lâu đều biến sắc, á khẩu không trả lời được.

Để tay lên ngực tự hỏi, tông tộc sau lưng mỗi người bọn họ tuy bất phàm, nhưng dù là các đại nhân vật trưởng bối kia muốn ngồi ở trong Phong Nguyên trai tầng thứ chín này, cũng rất khó...

"Các vị, ý tứ Chu sư thúc là, Tô sư huynh có thể ở đây bố trí tiệc, thân phận sớm không phải trước kia có thể so sánh."

Nam Ảnh mắt đẹp như nước, nhẹ nhàng nói: "Các ngươi nếu tiếp tục đối đãi hắn như trước, sợ là sẽ gây ra tai họa."

Khuôn mặt bọn Tiền Vân Lâu lúc sáng lúc tối, rõ ràng bình tĩnh hơn rất nhiều.

"Nam Ảnh sư muội, ngươi tối nay khắp nơi nói chuyện thay Tô sư đệ, chẳng lẽ là tình cũ chưa dứt, nhớ tới chuyện trước kia?"

Nghê Hạo ra vẻ bình tĩnh trêu chọc, thực ra cảm giác trong lòng rất không phải.

Từ khi tiến vào Sơn Hà điện này, ánh mắt Nam Ảnh tựa như dính vào trên người Tô Dịch, một bộ dáng mất hồn mất vía.

Hơn nữa mỗi lần chỉ cần mở miệng, đều là đang hướng mọi người thổi phồng Tô Dịch khá như thế nào, thế này bảo trong lòng Nghê Hạo làm sao có thể không ghen ghét?

Nam Ảnh khẽ biến sắc, vội vàng giải thích: "Nghê Hạo sư huynh, ta chỉ là đang trần thuật sự thật cho Chu sư thúc, không muốn để quan hệ của mọi người với Tô sư huynh trở nên cứng ngắc, dù sao, nhỡ đâu làm ầm ĩ không thoải mái, thì không tốt."

"Làm ầm ĩ không thoải mái lại như thế nào?"

Bỗng nhiên, Hoắc Long nhịn không được nói,"Ở Thanh Hà kiếm phủ, ai chẳng biết chúng ta những người này đối đầu với Tô Dịch hắn? Ta thừa nhận, hắn hôm nay lăn lộn gió thổi nước lên, cũng có tư cách ngồi ở trong tầng thứ chín này bày tiệc, nhưng chúng ta cũng không có khả năng cứ thế hướng hắn cúi đầu bồi tội!"

Một phen nói năng, làm Chu Hoài Thu tức giận đến mức hận không thể một chưởng đập chết hắn, từng thấy chọc họa, chưa từng thấy ai chọc họa như thế!

Lão tử nhắc nhở còn chưa đủ rõ ràng sao?

Lại thấy đám người Tiền Vân Lâu, Liễu Oanh, Dương Kỳ cũng nhao nhao phụ họa, tư thái ai cũng hiên ngang lẫm liệt.

Mà Tô Dịch vẫn chưa từng mở miệng, lại rót một chén rượu.

Ở trước người hắn, đã bày sáu chén rượu.

Về phần Hoàng Càn Tuấn, từ đầu đến cuối đều ngồi ở đó thờ ơ lạnh nhạt, chỉ là khi ngẫu nhiên nhìn về phía bọn Tiền Vân Lâu, ánh mắt sẽ mang theo nét thương hại.

Hắn hiểu biết nhất tâm tính của loại con em tông tộc này, muốn làm bọn họ cúi đầu, chỉ có một loại biện pháp hữu hiệu nhất, hung hăng thu thập một trận.

Mà nếu muốn để bọn họ hoàn toàn chịu phục, phải làm trưởng bối bọn họ cũng tiếp nhận.

Nếu không, bọn họ sẽ luôn ôm tâm tư may mắn, tự cho là bằng vào uy thế tông tộc, có thể tìm lại thể diện đánh mất.

Càng là xuất thân bất phàm, càng là như thế.

Đổi mà nói, đây mới là chuyện thường thấy nhất phổ biến nhất thế gian.

Đáng tiếc, bọn họ lần này đụng tới, lại là một vị tồn tại đặc thù nhất trong thế tục này!

"Tiệc rượu này quá ghê tởm người ta rồi, Chu sư thúc, ta đi trước một bước."

Tiền Vân Lâu vươn người đứng dậy, đều lười đi nhìn Tô Dịch thêm một cái nào nữa.

"Đúng, chúng ta đi."

Bọn Hoắc Long cũng đều đứng dậy.

Vẻ mặt ai cũng khinh thường.

Ngay lúc này, Tô Dịch đã rót chén rượu thứ bảy, vẻ mặt bình thản nói: "Các vị đừng hoảng, đã nói xong rồi, liền do ta tự mình đến tiễn các ngươi lên đường."

"Ngươi có ý tứ gì?"

Tiền Vân Lâu xoay phắt người lại, buồn cười nói,"Tô Dịch ngươi chẳng lẽ còn tính lưu lại chúng ta hay sao?"
Bình Luận (0)
Comment