Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 259 - Chương 259: Trảm Một Đường Tình Nghĩa Năm Đó (2)

Chương 259: Trảm một đường tình nghĩa năm đó (2) Chương 259: Trảm một đường tình nghĩa năm đó (2)

Chỉ thấy Tô Dịch lạnh nhạt nói: "Ở Thanh Hà kiếm phủ, Tiền Vân Lâu từng liên tiếp trộm đan dược tông môn, sau khi chuyện bại lộ, lại vu oan đến trên người ta, mặc cho ta giải thích như thế nào, lại không có ai nghe ta."

Nói đến đây, hắn than nhẹ một tiếng, nói,"Buồn cười là, không ít người còn làm chứng cho Tiền Vân Lâu, nói đan dược chính là ta trộm, các đại nhân vật kia của tông môn ánh mắt độc cỡ nào, biết rõ việc này kỳ quái, nhưng lại ngầm đồng ý tất cả cái này, không có một ai thay ta chủ trì công đạo."

"Về sau ta mới rõ, ở trong mắt bọn họ, ta chính là một tiểu nhân vật không thân phận, không địa vị, cho nên ở dưới tình huống biết rõ chân tướng, thà rằng để ta chịu tiếng xấu thay cho người khác, cũng muốn bảo vệ danh dự Tiền Vân Lâu không chịu tổn hại."

Vẻ mặt mọi người trong đại điện lại biến ảo không ngừng một phen.

Dù là Hoàng Càn Tuấn, trong lòng cũng không cách nào bình tĩnh, tức giận đến nghiến răng, nổi giận đùng đùng.

Hắn hoàn toàn không ngờ, Tô Dịch năm đó lúc ở Thanh Hà kiếm phủ, vậy mà lại từng gặp đối đãi bực này! !

"Chu trưởng lão, chuyện này ngươi hẳn là cũng từng nghe nói nhỉ, nhưng ngươi lúc đó, tựa như cũng lựa chọn khoanh tay đứng nhìn."

Ánh mắt Tô Dịch nhìn về phía Chu Hoài Thu.

Chu Hoài Thu thở dài một tiếng, lộ ra vẻ xấu hổ,"Ta lúc ấy chỉ cho rằng một chuyện trộm cướp tầm thường, vẫn chưa để ở trong lòng, ai ngờ..."

"Ta chưa bao giờ trách ngươi, ngươi là đại nhân vật của tông môn, đâu có thể nào để ý chút chuyện này."

Tô Dịch nói xong, lại tự uống một chén rượu.

Buông chén rượu, ánh mắt hắn nhìn về phía Liễu Oanh.

Liễu Oanh sợ tới mức khuôn mặt tái nhợt, phát ra thét chói tai: "Ngươi đừng tới đây! !"

Bốn người Dương Kỳ, Chử Liên Hằng, Trịnh Tiêu Lâm, Trương Phong Đồ cũng sớm đã sợ tới mức mặt không còn màu máu.

Không còn sự ngông cuồng cùng ngạo khí trước đó nữa.

Lúc trước, bọn họ đều nhận định có Chu Hoài Thu vị trưởng bối sư môn này, nơi này lại là Phong Nguyên trai, cho nên không sợ hãi, căn bản không tin Tô Dịch dám ở đây gây chuyện hành hung.

Nhưng bây giờ, theo Hoắc Long cùng Tiền Vân Lâu chết, làm bọn họ hoàn toàn bị dọa, ý thức được tình cảnh không ổn.

Hầu như xuất phát từ bản năng, bọn họ đồng loạt tránh ở phía sau Chu Hoài Thu.

"Chu sư thúc, Tô Dịch trước mặt ngài giết hại Hoắc Long cùng Tiền Vân Lâu, phát rồ cỡ nào, ngài chẳng lẽ không quản sao?"

Có người phẫn nộ.

Người khác nhao nhao phụ họa, nghiến răng nghiến lợi, vừa kinh hoảng vừa tức giận.

"Tô Dịch, sự việc ầm ĩ, đối với ngươi cũng không có lợi, không bằng dừng tay ở đây, có ân oán gì, chúng ta đi Thanh Hà kiếm phủ lần lượt giải quyết như thế nào?"

Chu Hoài Thu hít sâu một hơi, trầm giọng nói.

Làm nội môn trưởng lão xếp thứ tư, hắn tự nhiên không thể dễ dàng tha thứ đệ tử trong môn bị giết hại như vậy.

Có thể nói, lúc trước Tô Dịch ra tay giết người, sớm phạm vào kiêng kị của hắn, làm trong lòng hắn cũng tức giận không thôi.

Lại thấy Tô Dịch lạnh nhạt nói: "Chờ giải quyết xong việc hôm nay, ta tự sẽ đi Thanh Hà kiếm phủ một chuyến nữa."

Nói xong, hắn cầm kiếm đi lên,"Về phần bây giờ, Chu sư thúc tốt nhất tránh ra, nếu không, đừng trách ta không niệm chút tình cảm kia của năm đó."

Nói là tình cảm, đơn giản chính là lúc trước hắn sau khi trở thành ngoại môn kiếm thủ, Chu Hoài Thu mới bắt đầu chú ý đến hắn, rất thưởng thức cùng quan tâm đối với hắn.

Nghiêm khắc mà nói, đó là bằng vào "ngoại môn kiếm thủ" thân phận này mới đạt được chiếu cố, căn bản chưa nói tới tình cảm thật sự gì.

"Đủ rồi!"

Chu Hoài Thu sắc mặt xanh mét, tức giận nhìn Tô Dịch,"Một ít thù hận quá khứ mà thôi, bắt buộc phải dùng phương thức này giải quyết?"

"Một ít thù hận mà thôi?"

Bên môi Tô Dịch nổi lên một tia trào phúng nhàn nhạt,"Sự việc chưa xảy ra ở trên người ngươi, mới sẽ cho rằng như vậy nhỉ?"

Thế gian này, chưa bao giờ thật sự có cảm động lây.

Tô Dịch lười đi dài dòng đạo lý trong đó, nói thẳng: "Đêm nay, bọn họ phải chết!"

"Chu sư thúc, ngươi xem xem tên ác đồ này, thế mà lại hung ác điên cuồng đến mức bất kính đối với ngài!"

Liễu Oanh thét chói tai.

Dù là Nghê Hạo cùng Nam Ảnh cũng lộ ra vẻ mặt khó có thể tin, không thể tưởng tượng, Tô Dịch sao có thể dám đối thoại với Chu Hoài Thu như vậy.

Cần biết, vị này là tồn tại Tụ Khí cảnh đại viên mãn có danh hiệu "Thanh Phong kiếm lão", có "Thanh Phong Thập Tam Kiếm" danh chấn quận thành Vân Hà!

"Tô Dịch, ngươi nếu chấp mê bất ngộ nữa, đừng trách ta không khách khí."

Chu Hoài Thu thở dài một tiếng, rút kiếm ra khỏi vỏ, ánh mắt đã biến thành lạnh lùng, một thân khí cơ cũng theo đó thúc đẩy vận chuyển hẳn lên.

Điều này làm bọn Liễu Oanh đều trở nên phấn chấn, vẻ mặt ai cũng tràn ngập oán độc.

Tô Dịch ngươi lợi hại nữa, còn dám đi ra tay với Chu sư thúc?

"Tô sư huynh, thu tay lại đi, Chu sư thúc đã đủ nhẫn nhịn, chớ để lão nhân gia khó xử."

Lúc này, Nghê Hạo cũng trầm giọng mở miệng.

Nhưng Tô Dịch lại trực tiếp bỏ qua hắn, ngay cả ánh mắt cũng chưa nhìn hắn một cái, điều này làm sắc mặt Nghê Hạo nghẹn đến mức đỏ lên.

"Vậy ta trái lại muốn lĩnh giáo một lần cao chiêu của Chu sư thúc."

Nói xong, Tô Dịch không chần chờ nữa, cất bước tiến lên.

Mọi người trợn to mắt, giống như không dám tin.

Nhưng sau đó, bọn Liễu Oanh liền nhịn không được cười lên, kẻ này tự mình muốn chết, không gì tốt hơn nữa!
Bình Luận (0)
Comment