Chương 2764: Bao giờ mới hết (1)
Chương 2764: Bao giờ mới hết (1)
"Cái này..."
Lý Tầm Chân mất hồn mất vía.
Thủy Thiên Hàn tay chân run rẩy, thể xác và tinh thần như rơi vào hố băng.
Ông Bộc vẻ mặt dại ra, sững sờ không nói.
"Thì ra... Đây, mới là nội tình thật sự của hắn..."
A Thải rung động thất thần.
Giờ khắc này, trên dưới Thái Ất đạo môn lặng ngắt như tờ, một mảng tĩnh mịch, như thấy một hồi thần tích không có khả năng xảy ra.
Mà lúc này, Tô Dịch nâng tay phủi phủi quần áo, giương mắt nhìn về phía sơn môn nơi xa.
Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt tuấn tú của hắn hơi tái nhợt, nhưng đuôi lông mày khóe mắt, lại tràn đầy bễ nghễ cao ngạo.
"Cho dù tiên thần trên trời, gặp ta cũng phải cúi đầu, huống chi một tòa tiên đạo kiếm trận..."
Tiếng lẩm bẩm như thong dong lạnh nhạt vang lên.
Tô Dịch tay phải cầm kiếm, tay trái nâng lên, ngoắc một cái ngón trỏ,"Đến, tiếp tục."...
Đến, tiếp tục.
Ba chữ nhẹ tênh, vang lên trong thiên địa yên tĩnh như chết này.
Nhìn nam tử mặc một bộ áo bào xanh kia ngoài sơn môn, trên dưới Thái Ất đạo môn lặng ngắt như tờ, đều cảm nhận được áp lực đập vào mặt mà đến.
Thái Ất Thần Tôn trận không được.
Ba vị lão tổ Động Vũ cảnh ra tay không được.
Tới bây giờ, ngay cả tiên đạo kiếm trận... Cũng không được sao?
Một cơn lạnh lẽo nói không nên lời tràn lên trong lòng mỗi người.
Làm chúa tể Thiên Cơ tinh giới, ở trong năm tháng từ xưa đến nay, Thái Ất đạo môn còn chưa từng bị áp bách đến tình trạng như vậy!
Một người một kiếm, đã giết cho bọn họ tan tác!
Cũng là lúc này, trên dưới Thái Ất đạo môn mới khắc sâu cảm nhận được, cho dù thời đại thuộc về quan chủ sớm đã qua đi thật lâu, nhưng khi hắn chuyển thế trở về, vẫn như cũ có phong thái nối lại thần thoại!
"Quan chủ, chúng ta buông tha hai con tin kia, việc hôm nay, có thể dừng tay ở đây hay không?"
Hít sâu một hơi, Lý Tầm Chân trầm giọng nói.
Lời này vừa nói ra, trên dưới Thái Ất đạo môn, đều cảm thấy không hiểu sao nghẹn khuất cùng bi thương.
Sau khi trả giá thê thảm nặng nề như thế, đây là tính hướng quan chủ cúi đầu sao?
Tô Dịch khẽ lắc đầu, nói: "Ta đã từng cho các ngươi cơ hội, trước khi khai chiến, chỉ cần các ngươi thả hai con tin kia, ta tự sẽ cho các ngươi cơ hội công bằng quyết đấu, đáng tiếc... Các ngươi không quý trọng nha."
Lý Tầm Chân ngây ra một phen, trong miệng đắng ngắt.
Trước khi đại chiến, ai có thể ngờ được, quan chủ chỉ là chuyển thế chi thân, đã có thể đánh cho bọn họ vô lực chống đỡ?
"Họ Tô, thật muốn liều cái cá chết lưới rách, ngươi mới cam tâm?"
Ông Bộc giận dữ.
Tô Dịch không khỏi cười khẩy,"Cá chết lưới rách? Dù là Đặng Tả lão lỗ mũi trâu kia ở đây, cũng tuyệt đối không dám nói ra lời hung hăng như vậy."
Hắn cất bước tiến lên, giơ tay phải, vung kiếm hướng sơn môn nơi xa chém tới.
Ầm!
Một mảng kiếm khí khắc khí tức Cửu Ngục Kiếm, như bạch hồng quán nhật*, bắn nhanh đi.
* 1 câu thành ngữ Trung Quốc, nghĩa mặt chữ là cầu vồng đâm vào mặt trời, nghĩa bóng mô tả 1 tai họa.
Ông Bộc vận chuyển uy năng tiên đạo kiếm trận, tuy mài mòn hủy diệt uy năng một đạo kiếm khí này, nhưng lại khiến Thái Ất thần sơn chấn động, kịch liệt quay cuồng.
Đến lúc này, Ông Bộc hoàn toàn ý thức được, cho dù lúc trước vây Tô Dịch ở trong tiên đạo kiếm trận, sợ cũng không giết được đối phương!
Hắn không dám chần chờ, toàn lực ra tay.
Ầm ầm!
Kiếm khí dày đặc, tiên quang chói sáng, uy năng kiếm trận vô song, như rợp trời rợp đất đánh giết về phía Tô Dịch.
Tô Dịch chưa từng né tránh, vung kiếm cứng rắn đối kháng.
Hắn từng sớm nghiệm chứng, điều động sử dụng khí tức Cửu Ngục Kiếm, đủ có thể đối kháng uy năng tiên đạo kiếm trận này!
Một lát sau.
Ông Bộc thở hồng hộc, trán toát mồ hôi.
Mà khi nhìn thấy Tô Dịch không tổn hao gì, trên khuôn mặt uy nghiêm đó của hắn không khỏi lộ ra một tia tuyệt vọng.
Lực lượng của tiên đạo kiếm trận đang kịch liệt tiêu hao.
Nếu tiếp tục như vậy, trận này tự sụp đổ, mà tới lúc đó...
Toàn bộ trên dưới Thái Ất đạo môn, sẽ không ai có thể ngăn được bước chân Tô Dịch nữa!
Không khí áp lực, làm người ta sắp thở không nổi.
Trong lòng mọi người đều bao phủ mây đen.
Bên ngoài, bóng người Tô Dịch đã tới cách sơn môn trăm trượng!
"Mời lão tổ hiện thân, giúp chúng ta giết địch!"
Chợt, hai tay Lý Tầm Chân trình ra một bí phù, khom người vái.
Ầm!
Bí phù sáng lên, ầm ầm băng toái.
Một đạo quang diễm hướng tiêu dựng lên, đan vào thành lưu tinh tan vỡ, cuối cùng ngưng tụ thành một bóng người cao gầy.
Hắn mặc đạo bào cổ xưa, đầu búi tóc đạo sĩ, hai bên tóc mai hoa râm, khuôn mặt hơi gầy, hai tay thu ở trong hai tay áo rộng thùng thình, chắp tay sau lưng.
Hắn tùy ý đứng, quanh thân ánh sáng điểm lành chợt xuất hiện, nắng sớm buông xuống, từng đóa hoa xanh đại đạo pháp tắc đan vào lượn lờ ở đỉnh đầu.
Như thần tôn trong truyền thuyết đạo môn tới thế gian!
Thiên địa cũng trở nên tường hòa, mơ hồ có đạo âm như thiên âm vang vọng.
Ngoài sơn môn.
Tô Dịch khẽ nhíu mày, lặng yên dừng lại.
Mà trên dưới Thái Ất đạo môn, thì như tìm được cột chống, tất cả đều kích động hẳn lên.
"Bái kiến lão tổ!"
"Bái kiến lão tổ!"
"Bái kiến lão tổ!"
Tiếng bái lễ rung chuyển trời đất vang lên.
Trên dưới Thái Ất đạo môn, mọi người đồng loạt hành lễ, vẻ mặt cuồng nhiệt.
Tất cả cái này, làm nền cho uy thế của lão đạo nhân gầy gò kia càng thêm siêu nhiên.
Hắn, chính là Đặng Tả!
Một vị lão tổ cấp hóa thạch cổ xưa nhất Thái Ất đạo môn, ở tinh không các giới, cũng thuộc loại đầu sỏ đỉnh cao nhất.
Như thần thoại!