Chương 279: Kiếm phá tầng mây lực vãn ngân hà (3)
Chương 279: Kiếm phá tầng mây lực vãn ngân hà (3)
Đến lúc này, hắn mới rõ những con bài chưa lật kia mình chuẩn bị, ở trước mặt tồn tại có thể điều động "thiên uy" này là buồn cười cỡ nào.
Mà Tần Phong sớm sợ tới mức mất vía, hai chân run run, cũng sắp ngã gục xuống đất.
"Ngươi cảm thấy thế nào?"
Tô Dịch cất bước một cái, trèo trên đài cao, bóng người cao gầy lạnh nhạt xuất trần.
Keng!
Tần Nhược Uyên không nói lời thừa nữa, rút ra bội đao bên hông, vẻ mặt trong nháy mắt trở nên trầm ngưng mà bình tĩnh, hiển lộ hết phong thái tông sư.
Khí thế của hắn lập tức thay đổi, dũng mãnh lạnh lẽo, thế như ngọn núi nguy nga, vậy mà không kém hơn Mộc Thương Đồ chút nào!
"Vậy Tần mỗ cũng chỉ có thể liều cái cá chết lưới rách!"
Tần Nhược Uyên vung đao tấn công.
Keng!
Đao khí vô song như cầu vồng sáng lóa, chợt lóe lên lướt qua không trung, đánh về phía Tô Dịch.
Thế như lửa, bá đạo vô song.
Mắt rất nhiều người đều có cảm giác bị đau đớn.
Dù là Viên Võ Thông, Chương Tri Viêm cũng nheo mắt, ý thức được vừa ra tay, Tần Nhược Uyên đã vận dụng toàn lực, thi triển tuyệt học "Phong Hỏa Tật Không Đao" của hắn!
Đây chính là một môn võ học Thiên giai thượng phẩm, một khi thi triển, đao thế như gió, uy như lửa dữ công kích, quả nhiên là bá đạo tuyệt luân.
Lại thấy Tô Dịch lắc lắc đầu, cổ tay rung lên, Ngự Huyền kiếm trong tay đâm ra vô cùng đơn giản.
Không chút hoa mỹ, tự nhiên mà vậy.
Keng! ! !
Chiến đao trong tay Tần Nhược Uyên bị đón đỡ, không thể tiến thêm.
Trong đốm lửa văng khắp nơi, theo ngón tay Tô Dịch phát lực, Ngự Huyền kiếm chợt nở rộ ánh sáng lạnh lẽo, đẩy ra chiến đao của đối phương, tiến nhanh mà vào.
Phành!
Mũi kiếm tỏa ra màu xanh nhạt đâm vào trên ngực Tần Nhược Uyên, bóng người kẻ sau lảo đảo một cái, bị chấn động lui ra ngoài, thiếu chút nữa ngã khỏi đài cao.
Chỉ thấy vạt áo trước ngực hắn vỡ vụn, lộ ra một miếng hộ tâm, mặt nó lõm xuống một vết kiếm thật sâu.
Hiển nhiên, là miếng hộ tâm này đã cứu Tần Nhược Uyên một mạng!
Nhưng dù vậy, vẫn dọa không ít người ở đây hít vào thật sâu.
Lúc trước Mộc Thương Đồ cũng có thể đọ sức kịch chiến một trận với Tô Dịch, làm người ta theo bản năng cho rằng, Tô Dịch muốn giết chết Tần Nhược Uyên, trong thời gian ngắn cũng không làm được.
Nào ngờ, chỉ một kiếm mà thôi, đã thiếu chút nữa lấy mạng Tần Nhược Uyên!
"Điều đó không có khả năng!"
Tần Nhược Uyên như không chịu nổi đả kích bực này, kinh ngạc giận dữ kêu to.
Hắn không cho rằng, mình ngay cả Mộc Thương Đồ cũng không bằng.
Tô Dịch như nhìn thấu tâm tư của hắn, lời lẽ mang theo mỉa mai nói: "Vẻn vẹn võ đạo tông sư mà thôi, cũng xứng là địch với Tô mỗ?"
Lời còn chưa dứt, hắn đã xuất kiếm lần nữa.
Cũng là một kiếm vô cùng đơn giản, lại cho Tần Nhược Uyên cảm giác tuyệt vọng trốn không được, tránh không xong, như hãm trong sâu thiên la địa võng.
"Khai!"
Tần Nhược Uyên rống giận, vung đao tiến lên, hoàn toàn là tư thế ngọc đá cùng vỡ, chết cũng phải kéo Tô Dịch đệm lưng.
Nhưng ngay sau đó, cổ tay hắn đau đớn, chiến đao rời tay bay đi.
Ngay sau đó, một đoạn mũi kiếm đâm vào cổ họng, xỏ xuyên qua.
Phốc!
Máu bắn tung tóe lên.
"Sư huynh ta... Sẽ... Sẽ báo... báo thù cho ta! !"
Tần Nhược Uyên thanh âm đứt quãng, càng lúc càng suy yếu, vẻ mặt tràn ngập thống khổ, không cam lòng, phẫn nộ, oán hận.
Tô Dịch đã thu kiếm về tay, nói câu lấy lệ: "Đi mạnh giỏi."
Bịch!
Tần Nhược Uyên từ trên đài cao ngã xuống đất, đôi mắt trợn to, chết không nhắm mắt.
Toàn trường tĩnh mịch.
Chương Tri Viêm võ đạo tông sư bực này cũng dựng cả lông tóc lên, lưng toát ra hàn khí.
Tần Nhược Uyên, đại nhân vật quyền bính ngập trời một đời quận thành Vân Hà, võ đạo tông sư ảnh hưởng quận Vân Hà mười chín thành ba mươi năm, thế mà lại cứ như vậy bị giết chết ở đây!
Ai có thể không chấn động?
Lại nhìn đại nhân vật khác ở đây, ai cũng tâm thần hoảng sợ, kinh hãi vô thố.
Cái này hoàn toàn so với Mộc Thương Đồ thua càng làm người ta cảm thấy sợ hãi cùng khủng hoảng hơn.
Mà đám con em một thế hệ trẻ kia, đều sớm dại ra ở đó, đầu óc trống rỗng.
Mọi thứ hôm nay nhìn thấy, đối với bọn họ mà nói, quả thật như thần thoại truyền thuyết, tanh máu, rung động, không thể tưởng tượng!
Dù là bọn Hoàng Càn Tuấn, Viên Lạc Hề, Viên Lạc Vũ, mỗi người cũng đều im lặng, trong lòng dâng lên rung động nói không nên lời.
"Người đâu mau tới giết ác tặc này! Mau lên!"
Bỗng nhiên, một tiếng thét chói tai thê lương hoảng sợ vang lên, chỉ thấy Tần Phong tóc tai bù xù, hoảng sợ chạy trốn, như đã điên.
Tô Dịch gẩy mũi chân, chiến đao rơi dưới đất của Tần Nhược Uyên tung lên, bị hắn lấy tay bắt lấy, tùy tay ném.
Phốc!
Ngoài mấy chục trượng, bóng người Tần Phong bị chiến đao xuyên qua lưng, ngã mạnh xuống đất, mất mạng từ đây.
Từ đầu đến cuối, các đại nhân vật quận thủ phủ ở đây, không có một ai dám lên cứu viện vị con trai quận thủ này.
Một màn này, làm trong lòng tất cả mọi người ở đây lại run lên.
Lúc trước, Tô Dịch nói muốn giết cha con Tần Nhược Uyên, còn có không ít người không coi là thật, căn bản không tin hắn có thể làm được.
Nhưng lúc này, tất cả đều trầm mặc.
"Còn có ai muốn thanh toán với Tô Dịch ta?"
Trên đài cao, Tô Dịch nhìn quanh, lạnh nhạt lên tiếng.
Một câu nhẹ nhàng, quanh quẩn thật lâu ở trong giáo trường, lại không ai trả lời.
Tô Dịch một người mà thôi, đánh bại người đứng đầu Thanh Hà kiếm phủ, xông vào trận địa ngàn quân trọng giáp, kiếm giết cha con quận thủ!
Ai không muốn sống nữa dám đi trả lời?