Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 2796 - Chương 2796: Nguồn Cơn Tai Họa Trên Người Ngụy Sơn (2)

Chương 2796: Nguồn cơn tai họa trên người Ngụy Sơn (2) Chương 2796: Nguồn cơn tai họa trên người Ngụy Sơn (2)

Thời kỳ thiếu niên nhìn như hoang đường, Ngụy Sơn luôn làm bạn ở bên người quan chủ.

Mỗi một lần phạm sai lầm, lão Ngụy què không dám răn dạy quan chủ, liền mang lửa giận đổ lên trên người Ngụy Sơn, quật tiểu tử này chạy trối chết, kêu thảm thiết ngao ngao.

Chẳng qua, Ngụy Sơn da dày, cũng không nhớ lâu, rất nhanh sẽ lại cùng quan chủ đi làm một ít việc lớn oanh oanh liệt liệt trong mắt người thiếu niên.

Bây giờ nhớ tới những thứ này, Tô Dịch cũng không khỏi hiểu ý cười.

Lập tức, hắn mang chuyện mình chuyển thế trọng tu nói đơn giản một lần.

"Ta biết ngay mà, thiếu gia mạng cứng, lão giặc trời cũng không mang đi được!"

Ngụy Sơn cười ha ha, kích động tới mức mặt mày vui vẻ.

Tô Dịch lắc đầu một phen, nói: "Nghiêm khắc mà nói, ta hôm nay, đã không phải quan chủ ngươi quen thuộc."

Ngụy Sơn hoàn toàn không để ý nói: "Chuyển thế trọng tu thôi, ta biết, tóm lại, trong lòng lão Ngụy ta, ngươi chính là thiếu gia, không sai!"

Tô Dịch không khỏi cười lên.

Đây là Ngụy Sơn, tính tình hào sảng, tùy tiện.

"Ngươi sao có thẻ bị vây ở đây?"

Tô Dịch hỏi.

Ngụy Sơn ngẩn người, ý cười trên mặt phai nhạt, chợt cầm lấy bầu rượu uống một ngụm lớn sảng khoái, lúc này mới nói ra nguyên do trong đó.

"Lúc trước, thiếu gia chuyển thế trọng tu không lâu, ta cùng nghĩa phụ về tới cố thổ ẩn cư, trong mấy ngàn năm sau đó, vẫn luôn gió êm sóng lặng."

"Cũng là khi đó, ta và Vân Lam ở bên nhau, không bao lâu, Vân Lam liền sinh cho ta đứa con gái nhu thuận nghe lời, ta mời nghĩa phụ ra mặt, đặt tên cho con gái 'Khê Từ', nhũ danh là A Cửu..."

Nói đến đây, trên mặt Ngụy Sơn hiện lên một phần nhu tình.

Mà Tô Dịch đã biết, Ngụy Khê Từ là Minh Vương từng làm đệ thất ngục chủ của Cửu Thiên các!

"Đáng hận thế sự vô thường, ở năm ấy A Cửu ba tuổi, một trận tai họa ngập trời bỗng nhiên buông xuống."

Trên mặt Ngụy Sơn âm trầm, đuôi lông mày sát khí mãnh liệt, lộ ra hận ý nồng đậm, hốc mắt cũng có chút đỏ lên.

"Một đám cường giả lai lịch thần bí bỗng xuất hiện, đánh vào bí cảnh thế giới chúng ta ẩn cư, bọn họ mỗi người, đều có đạo hạnh ngập trời, mạnh đến mức không thể tưởng tượng, căn bản không hỏi nguyên do, cũng chưa từng nhiều lời lấy một câu, liền trực tiếp ra tay..."

Giọng điệu Ngụy Sơn tiêu điều trầm thấp, vẻ mặt bi ai, giống như nhớ tới từng màn nghĩ lại mà kinh đó.

Hồi lâu sau, hắn hít sâu một hơi, giọng khàn khàn nói: "Ở trong trận chiến này... Thê tử ta Vân Lam nàng... Bị kẻ địch thiêu chết tươi! !"

"Mà nghĩa phụ vì giúp ta cùng A Cửu thoát vây, lựa chọn hy sinh bản thân, đi liều mạng với những kẻ địch kia..."

Nói đến đây, đôi mắt Ngụy Sơn sung huyết, môi cũng đang run rẩy, khuôn mặt cũng tỏ ra vặn vẹo dữ tợn.

Khuôn mặt Tô Dịch hiện lên một mảng âm trầm, cảm xúc quay cuồng.

Người không phải cỏ cây, sao có thể vô tình.

Hắn có được lịch duyệt cùng ký ức của quan chủ, vốn là cùng một người với quan chủ.

Khi biết được bạn chơi tốt nhất lúc thiếu niên, cùng với tùy tùng lão Ngụy kia làm bạn mình đi qua vô số năm tháng, vậy mà lại gặp được thảm họa bực này, trong lòng làm sao có thể không giận?

Còn nhớ rõ, khi lực lượng đạo nghiệp của quan chủ tiêu tán, còn từng chuyên môn nhắc nhở, hy vọng Tô Dịch về sau tới sâu trong tinh không, quan tâm lão Ngụy què nhiều hơn.

Nhưng bây giờ Tô Dịch mới biết được, lão Ngụy què thế mà sớm đã xảy ra chuyện!

Ngụy Sơn chợt cầm lấy bầu rượu dốc một hơi, lúc này mới thở dốc nói: "Khi đó, ta cũng bị thương nặng, sắp chống đỡ không được, ở trên đường chạy trốn, đã gặp chưởng giáo Cửu Thiên các Ngôn Đạo Lâm."

Nghe tới đây, đôi mắt Tô Dịch hơi co lại.

Khéo như vậy?

Hắn nhịn xuống chưa hỏi.

Chỉ thấy Ngụy Sơn tiếp tục nói: "Hắn nói cho ta biết, ta cùng con gái nếu muốn sống sót, đáp ứng hắn một sự kiện, hắn tự sẽ cho ta sự che chở."

"Ta không sợ chết, nhưng A Cửu khi đó mới ba tuổi, ta nào còn để ý được thứ khác? Cho nên đáp ứng."

Nói đến đây, Ngụy Sơn tự giễu cười, nói: "Hôm nay, ta mới biết, Ngôn Đạo Lâm lúc trước vì sao phải cứu ta cùng A Cửu, thì ra là muốn lợi dụng cha con chúng ta, để đối phó thiếu gia ngài."

Tô Dịch vỗ nhẹ nhẹ bả vai Ngụy Sơn một phen, ôn hòa nói: "Chỉ cần còn sống là tốt, những thứ này đều không quan trọng, ngươi tiếp tục nói."

Ngụy Sơn hít sâu một hơi, ổn định cảm xúc quay cuồng, nói: "Năm đó, ta sau khi đưa A Cửu tới Cửu Thiên các, liền một mình rời khỏi, đi tìm kiếm lai lịch của những kẻ thù kia."

"Tìm được chưa?" Tô Dịch nhịn không được nói.

Ngụy Sơn cay đắng lắc đầu, nói: "Ta tìm hết tinh không các giới, đến nay cũng chưa thể tìm được bất cứ manh mối nào, những kẻ địch đó không chỉ đạo hạnh khủng bố, hơn nữa làm việc thần bí, một chút manh mối cũng chưa lưu lại."

Tô Dịch nhíu mày nói: "Ngươi đã tìm Cổ Đổng Thương hỗ trợ chưa?"

Cổ Đổng Thương.

Một lão gia hỏa ở sâu trong tinh không có được tài phú ngập trời, bị coi như thần tài.

Cũng là một trong những tri kỉ bạn tốt của quan chủ lúc trước.

Lúc trước quan chủ còn, từng nhiều lần dẫn theo Ngụy Sơn cùng nhau uống rượu với Cổ Đổng Thương.

"Ta từng đi tìm hắn, hắn không chút do dự đáp ứng, hơn nữa nói muốn giúp ta báo thù."

Ngụy Sơn nói đến đây, vẻ mặt biến ảo không ngừng,"Khi ta lần thứ hai đi tìm Cổ Đổng Thương, hắn lại chỉ để lại một bí phù, nói hắn đã tìm hiểu được một ít manh mối, không cần bao lâu, có thể lôi ra những kẻ địch kia. Nhưng từ đó về sau, cũng chưa từng thấy Cổ Đổng Thương nữa..."
Bình Luận (0)
Comment