Chương 286: Bộ dáng của ngươi thực có thể đánh! (1)
Chương 286: Bộ dáng của ngươi thực có thể đánh! (1)
Hoàng Càn Tuấn ngơ ngác đứng ở nơi đó.
Hồi lâu sau, hắn chợt hít sâu một hơi, kiềm chế cảm động cùng ấm áp không nén được trong lòng, yên lặng bắt đầu thu thập bảo vật trên mặt đất.
Sau khi diễn luyện xong Tùng Hạc Đoán Thể Thuật, khi Tô Dịch quay về phòng, những bảo vật kia đều đã đặt ở nơi đó.
Tô Dịch vung tay áo bào, liền thu các bảo vật này vào trong mặc ngọc bội.
Nghĩ chút, Tô Dịch đột nhiên lên tiếng: "Khuynh Oản."
Trong hồ lô dưỡng hồn, một làn khói toát ra, ngay sau đó thiếu nữ Khuynh Oản váy màu máu, thanh lệ ngốc nghếch bỗng dưng hiện lên.
Nàng hơi nhún mình chào, chớp đôi mắt thật to, rụt rè nói: "Oản Nhi ra mắt tiên sư, không biết tiên sư có gì phân phó?"
Tô Dịch nhìn Khuynh Oản từ trên xuống dưới, ánh mắt bắt bẻ như giám bảo sư, không bỏ qua bất cứ một chi tiết nào.
Khuynh Oản bị nhìn mà cả người mất tự nhiên, muốn tránh ra lại không dám, chỉ có thể cúi đầu, cũng sắp chạm đến trên bộ ngực sữa, lông mi run nhè nhẹ, khuôn mặt nhỏ thanh lệ trắng trẻo cũng có cảm giác nóng bỏng như lửa đốt.
Mà ở trong mắt Tô Dịch, Khuynh Oản hôm nay biến hóa rất lớn!
Hồn thể xinh đẹp đó của nàng trở nên ngưng thực, màu da như ngọc mỡ dê long lanh trong suốt, trên khuôn mặt nhỏ thanh lệ hơi mũm mĩm trẻ con, một đôi mắt phượng quyến rũ xinh đẹp, khi nhìn quanh, mang theo một tia mị hoặc thiên nhiên.
Thanh lệ lại quyến rũ, ngốc nghếch lại xinh đẹp, loại vẻ đẹp độc đáo đó, cho người ta một loại kinh diễm chấn động trên thị giác.
Hồi lâu sau, Tô Dịch mới thu hồi ánh mắt, gật đầu nói: "Thì ra ngươi đã lột xác thành 'quỷ mị', coi như không tệ."
Âm hồn là quỷ vật cấp thấp nhất, hướng lên trên nữa là "quỷ mị" .
Đến bực này, hồn thể ngưng thực, nhìn từ bề ngoài, đã không có bao nhiêu khác biệt với người thường.
Khuynh Oản trước kia, khuôn mặt nhỏ trắng bệch trong suốt, bóng người hư ảo mờ mịt, mặc cho ai nhìn qua là có thể biết đó là một tồn tại phi nhân.
Nhưng bây giờ, phàm phu tục tử bình thường tất nhiên không nhận ra.
Mà lột xác thành "quỷ mị", cũng khiến Khuynh Oản toả sáng ra một sự mị hoặc khác.
Đáng tiếc, những mị hoặc này ở trong mắt Tô Dịch, còn chưa nói tới câu hồn.
Nhớ rõ lúc kiếp trước, từng có một tuyệt thế yêu nữ xuất thân Thanh Khâu Hồ tộc, nàng mị hoặc to lớn, dù là Phật môn đại năng tâm như bàn thạch cũng ăn không tiêu.
Tuyệt thế yêu nữ này cũng từng tự tiến cử lên giường, mưu toan câu dẫn Tô Dịch lúc ấy dốc lòng tu kiếm.
Kết quả bị Tô Dịch một kiếm chặt mất chín cái đuôi, bị dọa hoảng sợ bỏ chạy.
Về sau yêu nữ này đến mỗi một nơi, nhất định ra sức tuyên dương, mắng Huyền Quân Kiếm Chủ không phải nam nhân, là tên cặn bã số một trên đường tu đạo, nên bị thiếu nữ trong thiên hạ phỉ nhổ...
Điều này ở Đại Hoang thế giới lúc đó, còn thành một trò cười.
Đương nhiên, Khuynh Oản tiềm lực to lớn, không phải là tùy tùy tiện tiện ai cũng có thể so sánh.
Ừm, đây cũng là một trong rất nhiều nguyên nhân Tô Dịch sẽ lựa chọn Khuynh Oản làm lô đỉnh song tu.
"Tiên sư yên tâm, Oản Nhi ở trên tu hành chưa từng dám buông lỏng."
Thanh âm Khuynh Oản mềm mại ngọt ngào, hãy còn cúi đầu, nhìn chằm chằm một đôi chân nhỏ trong suốt như ngọc kia của mình, không dám đi đối diện với Tô Dịch.
Tô Dịch gật gật đầu, tùy tay lật, lấy ra một ít nhị phẩm linh dược thích hợp quỷ vật tu luyện,"Cầm đi, tu luyện cho tốt."
Khuynh Oản ngẩn ngơ, vội vàng tiếp nhận, nói: "Đa tạ tiên sư."
Thanh âm rõ ràng đã mang theo một tia vui vẻ và thân cận.
Tô Dịch cười lên.
Biến hóa của Khuynh Oản quả thực không nhỏ.
Đột nhiên, Tô Dịch nhớ tới một sự kiện, ân oán năm đó đã xong, tai hoạ ngầm đã trừ, cũng nên đi gặp Linh Tuyết nha đầu này một lần... ...
Sáng sớm hôm sau.
Phong Hiểu Nhiên chợt phát hiện, Tô Dịch mọi khi sau khi tu luyện, rửa mặt, ăn cơm, sẽ quay về phòng tiếp tục tu luyện, hôm nay lại phá lệ muốn ra ngoài!
"Tô Dịch ca ca, huynh đây là muốn đi làm cái gì?"
Nàng nhịn không được thanh thúy hỏi.
Trong lòng Phong Hiểu Phong và Hoàng Càn Tuấn cũng nghi hoặc.
"Trộm lười biếng nửa ngày, đi gặp một người."
Tô Dịch cười xoa đầu Phong Hiểu Nhiên.
"Vâng!"
Phong Hiểu Nhiên gật đầu.
"Tô ca, cần ngồi xe ngựa không?"
Hoàng Càn Tuấn nhịn không được hỏi.
"Không cần, các ngươi ai làm việc người đó là được."
Tô Dịch đầu cũng không quay lại phất phất tay, bóng người hắn đã đủng đỉnh đi ra khỏi đình viện.
"Bộ dáng Tô sư huynh hôm nay thoạt nhìn rất cao hứng."
Phong Hiểu Phong có chút bất ngờ, hắn chống một cây gậy gỗ, trải qua mỗi ngày lấy linh dược tẩm bổ, hai chân hắn hôm nay đã miễn cưỡng có thể hành tẩu.
"Khẳng định là đi gặp bạn tốt."
Phong Hiểu Nhiên nghiêm túc nói.
"Bạn tốt?"
Hoàng Càn Tuấn vất vả suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên nhớ tới một người ——
Văn Linh Tuyết!...
Thanh Hà kiếm phủ.
Diện tích hơn ngàn mẫu, đình đài đền các chồng chất, san sát nối tiếp nhau, rất đồ sộ.
Nói trên ý nghĩa nào đó, Thanh Hà kiếm phủ đã có thể xưng là thánh địa tu hành trong lòng một thế hệ trẻ quận Vân Hà mười chín thành.
Nắng sớm nhu hòa, trước môn đình Thanh Hà kiếm phủ, rất nhiều thiếu niên thiếu nữ ra ra vào vào, trên người tản ra tinh thần phấn chấn.
Đều là mười sáu mười bảy tuổi, chính là cảnh xuân tươi đẹp nhất cuộc đời.
Tô Dịch chắp tay sau lưng, khi nhìn thấy môn đình quen thuộc kia, trong đầu không khỏi hiện lên rất nhiều hồi ức quá khứ.