Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 2862 - Chương 2862: Kẻ Làm Chủ Phía Sau Màn (1)

Chương 2862: Kẻ làm chủ phía sau màn (1) Chương 2862: Kẻ làm chủ phía sau màn (1)

Ngay lúc này ——

Ầm!

Ngoài đình viện, một đạo kiếm khí dựng lên ngút trời, diễn hóa thành hư ảnh luân hồi lục đạo, u ám như màn đêm, bao phủ màn trời.

Bốn thệ linh đang vận chuyển đại trận kia đều dựng cả lông tóc lên, cảm nhận được uy hiếp trí mạng.

"Đây là luân hồi ——!"

Có người gầm khẽ.

Ầm!

Một đạo kiếm khí kia đã ầm ầm chém xuống.

Quả thực tựa như một thế giới lục đạo luân hồi, từ bầu trời trấn áp xuống.

Bốn thệ linh kia đều kinh hãi, ngay lập tức vận chuyển cấm trận, ý đồ tiến hành đối kháng.

Nhưng rõ ràng đã muộn một bước.

Chỉ thấy kiếm khí buông xuống, lực lượng luân hồi như trời long đất lở càn quét lan ra, trực tiếp mang bóng người bốn thệ linh kia bao phủ.

"A ——!"

"Không! !"

Một rồi lại một tiếng kêu thảm thiết thê lương vang vọng, lộ ra hoảng sợ kích động tuyệt vọng cùng sụp đổ.

Chỉ thấy những thệ linh này, quả thực như băng tuyết tan trong lửa cháy hừng hực, một rồi lại một kẻ không chống đỡ được, lục tục hủy diệt ở trong lực lượng luân hồi.

Ngay cả một tia tro tàn cũng chưa từng lưu lại!

Chính như Hồng Vân chân nhân lúc trước nói, kẻ nắm giữ luân hồi, tựa như chúa tể nắm giữ sống chết của thệ linh, có thể khiến bọn họ thoát khỏi nguyền rủa sống lại trên đời, cũng có thể khiến bọn họ hoàn toàn chết đi!

Mất đi bốn vị thệ linh khống chế, tòa "Sơn Hải Táng Thế trận" kia cũng theo đó tiêu tan chìm xuống.

Trên mái hiên, khuôn mặt thiếu nữ váy lựu xanh mét, tức giận đến mức đôi mắt muốn phun lửa.

Mắc bẫy rồi!

Tỉ mỉ bố trí một tòa đại trận, chờ được lại là một bí bảo thế thân của đối thủ.

Mà bản tôn của đối thủ, thì nhân cơ hội đánh bất ngờ mà đến!

"Mới thử một chút, bọn họ đã qua đời, ngươi thì sao, muốn tiếp tục thử chút hay không?"

Trong màn đêm, Tô Dịch mặc áo bào xanh từ nơi xa đi tới, cười nhìn về phía thiếu nữ váy lựu đứng ở trên mái hiên.

Thiếu nữ váy lựu sắc mặt âm trầm, nhìn chằm chằm Tô Dịch.

Sau đó, nàng đột nhiên cười nói: "Ngươi giở trò, cho nên ta cũng sẽ không nói cho ngươi chân tướng muốn biết."

Tô Dịch ồ một tiếng, bóng người bỗng dưng biến mất.

Ngay sau đó, một bóng kiếm luân hồi hiện ra, chém về phía thiếu nữ váy lựu.

Trong bàn tay thiếu nữ váy lựu hiện lên một thanh kim đao, cứng đối cứng với nó.

Keng!

Đao kiếm đan xen, thần quang bộc phát.

Bóng người thiếu nữ váy lựu như điện giật, hung hăng bay ngược đi.

Lực lượng luân hồi kia quá mức bá đạo, xuyên thấu qua kiếm khí đánh đến, nghiền nát lực lượng trên lưỡi đao của nàng, cũng khiến nàng gặp phải chấn động.

Khuôn mặt xinh đẹp của nàng cũng theo đó tái nhợt, thần hồn có cảm giác bị bỏng như thiêu đốt.

Mà còn chưa chờ nàng đứng vững, Tô Dịch đã lại lần nữa đánh tới.

Tiếng kiếm ngân như thủy triều, kiếm khí u ám, uy thế khủng bố đó, làm thiếu nữ váy lựu không dám chậm trễ nữa, nâng tay lấy ra một khối xương cốt trắng phau như ngọc, nhoáng lên một cái ở trên không.

Ào -

Tiên quang tung bay, thiếu nữ váy lựu bỗng dưng biến mất ở tại chỗ.

Tô Dịch nhíu mày.

Ngoài nghìn trượng, bóng người thiếu nữ váy lựu hiện ra, ánh mắt nàng lạnh như băng, nói: "Tiểu gia hỏa, lần sau lúc gặp lại, nhất định để ngươi nếm thử sự lợi hại của cô nãi nãi!"

Nàng xoay người đang muốn rời khỏi.

Ầm một tiếng, một mảnh vỡ đồng xanh bùng nổ đánh tới, thiếu nữ váy lựu khẽ biến sắc, không chút do dự thúc giục xương cốt trắng phau trong tay cứng đối cứng.

Ầm! !

Bóng người nàng bị đánh bay ra ngoài.

Thừa dịp thời cơ này, hai bóng người trực tiếp hướng về thiếu nữ váy lựu lao tới.

Một là Tô Dịch, một người khác là Tùng Hạc từ trong một mảnh vỡ đồng xanh kia lao ra.

Nhưng quỷ dị là, theo khối xương trắng trong tay thiếu nữ váy lựu tràn ngập ra một đợt tiên quang, bóng người của nàng lại lần nữa biến mất không thấy.

Tô Dịch và Tùng Hạc giáp công nhất thời thất bại.

Hai người đều nhíu nhíu mày, sau đó đồng loạt nhìn phía xa.

Dưới trời đêm vĩnh hằng nơi xa, bóng người thiếu nữ váy lựu hiện ra.

Khuôn mặt xinh đẹp của nàng tái nhợt khó coi.

Liên tục hai lần thiếu chút nữa gặp nạn, khiến nàng tức giận vô cùng.

"Nhớ cho rõ đây, ta tên Ninh Vũ Lạc, ngày khác nhất định giết hai người các ngươi!"

Thiếu nữ váy lựu gằn từng chữ một, giọng nói như từ trong kẽ răng bật ra, lộ ra hận ý khôn cùng.

Ông!

Khối xương trắng trước người nàng chảy xuôi tiên quang.

Nhưng ở một tích tắc này, Tô Dịch nâng tay lấy ra một thanh kiếm trúc.

Dài chín tấc, xanh tươi ướt át, thon đẹp thanh tú như ngọc.

Kiếm tên "Quảng Hàn Chi", do Hồng Vân chân nhân tự tay luyện chế.

Một tích tắc kia, như một luồng ánh sáng xanh biếc kỳ diệu hư ảo xé rách không gian, bóng đêm như mực đều bị nhuộm thành màu xanh rực rỡ.

Một cái chớp mắt bóng người thiếu nữ váy lựu vừa biến mất, kiếm trúc phá không chém tới.

Ầm!

Ánh lửa nở rộ, mảng hư không kia ầm ầm sụp đổ.

Ngay sau đó, một tiếng kêu đau thê lương vang vọng, chỉ thấy bóng người thiếu nữ váy lựu lảo đảo hiện lên, một nửa thân thể vỡ ra, máu tươi như thác.

Sau đó, một thân thể này trực tiếp tan vỡ tiêu tán.

Chỉ có thần hồn của nàng hiện lên trong hư không, một khúc xương trắng tiên quang tràn ngập, xoay vù vù lơ lửng ở trước người nàng.

"Cái này đã có thể so với một đòn toàn lực của cường giả Hợp Đạo cảnh!"

Tùng Hạc hít ngụm khí lạnh, thể xác và tinh thần phát lạnh.

Hắn tự nhiên rõ lai lịch của phù kiếm Quảng Hàn Chi, lúc trước Hồng Vân chân nhân còn từng nói, uy năng kiếm này có thể thoải mái chém giết thệ linh như hắn!
Bình Luận (0)
Comment