Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 295 - Chương 295: Võ Linh Hầu Trần Chinh (1)

Chương 295: Võ Linh hầu Trần Chinh (1) Chương 295: Võ Linh hầu Trần Chinh (1)

Thiếu nữ đã rút đi sự ngây ngô trên người, toả sáng ra khí tức thanh xuân càng thêm rạng rỡ bừng bừng, sạch sẽ thanh tú.

Nhưng nàng vẫn giống như trước đây, thích kéo cánh tay Tô Dịch, không hề để ý loại hành động vô cùng thân thiết này, sẽ đưa tới người qua đường hiểu lầm.

Tô Dịch tự nhiên lại càng sẽ không để ý, Tô Huyền Quân hắn khi nào cần để ý những ánh mắt thế tục đó?

Đắm chìm dưới ánh mặt trời nhu hòa, ngửi hương thơm thoang thoảng trên người thiếu nữ phát ra, tâm tình hắn cũng rất tốt, bên môi cũng không tự giác nổi lên ý cười.

Ở sau lần chuyển thế này, nếu nói ai còn có thể khiến Tô Dịch hắn để ý ở trong lòng, hơn nữa chiếm cứ địa vị nhất định, vậy tất nhiên là Văn Linh Tuyết không thể nghi ngờ. ...

Chuyết An tiểu cư.

"Tỷ tỷ, tỷ là tiên nữ sao?"

Phong Hiểu Nhiên rụt rè nói.

Nhìn Văn Linh Tuyết so với mình cao hơn một cái đầu, bóng người xinh đẹp yểu điệu, Phong Hiểu Nhiên chỉ cảm thấy trên đời này nếu có tiên tử, vậy nên là thế này.

"Tỷ không phải."

Văn Linh Tuyết cười mỉm nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của Phong Hiểu Nhiên,"Muội mới đẹp nhất, đặc biệt là mắt, giống ánh trăng dường trên trời, trưởng thành chắc chắn so với tỷ còn xinh đẹp hơn."

Mặt Phong Hiểu Nhiên giãn ra cười lên, một đôi mắt nheo thành trăng non thâm thúy đẹp đẽ, thanh thúy nói: "Phải không, vậy quá tốt rồi."

Văn Linh Tuyết ngẩn ra, cô gái nhỏ này xem ra không biết cái gì gọi là khiêm tốn nha.

Hoàng Càn Tuấn mặt đầy rung động nói: "Linh Tuyết, trước kia ta chỉ thấy ngươi rất đẹp, nào ngờ, ngươi hôm nay cũng trở nên đẹp như vậy, cái này gọi là con gái lớn mười tám tuổi thì thay đổi sao?"

Khi nhìn thấy Tô Dịch dẫn Văn Linh Tuyết về, Hoàng Càn Tuấn thiếu chút nữa cũng không dám tin đây là Văn Linh Tuyết kia hắn quen biết.

Quả thực cũng quá xinh đẹp chói mắt rồi, cả người phát ra khí tức rạng rỡ thanh tú kia, khiến hắn cũng không dám đi đối diện, trong lòng sinh ra cảm giác tự biết xấu hổ.

Văn Linh Tuyết trừng mắt nhìn Hoàng Càn Tuấn một cái, tức giận nói: "Cái gì mười tám, qua hai tháng nữa ta mới mười sáu tuổi mà thôi."

"A..." Hoàng Càn Tuấn ngượng ngùng cúi đầu.

Dựa theo tập tục Đại Chu, nữ tử mười lăm tuổi, là tuổi lấy chồng.

Nhưng, võ giả khác với người bình thường, vô luận nam nữ, ở bề ngoài đều sẽ theo tu vi tiến bộ lột xác cực nhanh.

Dù sao, người tu luyện rèn luyện thân tâm tinh khí thần, thực lực tiến bộ cũng thường thường mang đến biến hóa tương tự thay da đổi thịt ở bề ngoài.

Như Phong Hiểu Nhiên, nay mười bốn tuổi, chỉ nhỏ hơn Văn Linh Tuyết hai tuổi, nhưng nàng trước kia căn bản chưa từng tu hành, dẫn tới đường nét dung mạo tuy cực xuất sắc, nhưng thân thể lại cho người ta cảm giác gầy gò nhỏ yếu.

Nhưng, theo nàng khoảng thời gian này theo Tô Dịch tu hành, lại thêm ngày đêm nuốt dùng linh dược, cả người đã toả sáng ra lực lượng khí huyết bừng bừng, da thịt như mỡ đông, giàu độ sáng bóng, mái tóc vốn khô vàng cũng đã biến thành đen nhánh tỏa sáng, một đôi mắt thâm thúy tràn đầy linh tính.

"Tô sư huynh, uống rượu."

Phong Hiểu Phong cầm bầu rượu lên, rót đầy cho Tô Dịch.

Bọn họ ngồi ở trước bàn đá trong đình viện, trên bàn là thức ăn phong phú ngon miệng.

Tuy không thể so với sơn trân hải vị của Ẩm Tuyết sơn trang, nhưng Văn Linh Tuyết lại cảm giác bữa cơm này ăn thoải mái cùng thích ý nhất.

Hoa cỏ rậm rạp, cỏ cây sum xuê, ngẫu nhiên có côn trùng kêu chim hót, thêm một phần thanh u.

Huống chi, bên cạnh còn có tỷ phu.

Cảm giác này như về tới trong nhà.

Không còn băn khoăn, Văn Linh Tuyết ở lúc ăn cơm mang nghi hoặc trong lòng một hơi hỏi hết ra.

Phần lớn là Hoàng Càn Tuấn trả lời, miệng lưỡi lưu loát, thao thao bất tuyệt.

Mà những thứ chỉ thích hợp Tô Dịch trả lời, hắn mới sẽ nói một câu "Đúng","Phải","Không sai" "Ừm..."

Một là lười thao thao bất tuyệt lắm lời, hai là nói nhiều, không khỏi có hiềm nghi tự biên tự diễn, vậy thì quá nông cạn.

Mà Văn Linh Tuyết thì kinh ngạc, khuôn mặt tinh xảo thanh tú cũng biến ảo không ngừng.

Vì sao nói mỹ nhân chính là mỹ nhân, khẽ nhăn mày cười, giơ tay nhấc chân, dù là kinh ngạc, đều có phong tình.

Đến cuối cùng, Văn Linh Tuyết thở hắt ra một hơi, chớp mắt nói: "Tỷ phu, chuyện này muội có thể nói với tỷ tỷ không?"

Tô Dịch hỏi ngược lại: "Linh Tuyết, nếu có một ngày, ta và tỷ tỷ muội giải trừ hôn sự, muội còn nhận ta người tỷ phu này không?"

"Cái này..."

Văn Linh Tuyết giật mình.

Hồi lâu sau, Văn Linh Tuyết khẽ nhíu mày ngài, thở dài: "Tỷ phu, trong lòng muội vẫn luôn muốn để các người hòa hảo, chưa từng nghĩ tới các người sẽ tách ra."

Tô Dịch lạnh nhạt nói: "Tỷ tỷ muội hận hôn sự này, ta cũng bài xích hôn sự này, mà giữa hai chúng ta như người lạ, không có cảm tình đáng nói."

"Huống chi, điều kiện tiên quyết của hòa hảo là, trước kia hai ta từng tốt, nhưng muội cũng rõ, ta và tỷ tỷ muội ngay từ đầu đều là bị ép. Đã như vậy, giải trừ hôn sự đối với hai chúng ta mà nói, đều có thể xưng là giải thoát, cho nên, muội nên cảm thấy cao hứng cho ta và tỷ tỷ của muội mới đúng."

Văn Linh Tuyết nghe xong, vẻ mặt đầy buồn rầu.

Tô Dịch có chút thương tiếc vỗ vỗ vai thiếu nữ, nói: "Được rồi, việc này không quan hệ với muội, ta có thể cam đoan là, chỉ cần muội muốn, ta sẽ vẫn tốt với muội, cái khác ta lười để ý."

Trong lòng Văn Linh Tuyết dâng lên ấm áp, gật gật đầu.

Cơm nước xong, người khác đều tự đi tu luyện.
Bình Luận (0)
Comment