Chương 303: Ông Vân Kỳ (1)
Chương 303: Ông Vân Kỳ (1)
Keng!
Lời nói còn đang phiêu đãng, Tô Dịch đã cầm kiếm tấn công.
Một đòn vô cùng đơn giản của Ánh Tử kiếm, lại giống như dải cầu vồng trắng lướt qua mặt trời, phát ra uy năng khủng bố vượt quá tưởng tượng, chém tới Trà Cẩm cách năm trượng.
Đôi mắt đẹp của Trà Cẩm hơi co lại, trong cổ tay áo đột nhiên lướt ra một đôi đoản đao màu bạc, bị hai tay nàng túm lấy, giao nhau đón đỡ.
Lực lượng một kiếm này của Tô Dịch khủng bố cỡ nào, giết chết Tần Nhược Uyên tông sư lâu năm cỡ đó cũng không nói chơi.
Thế mà lại bị Trà Cẩm chặn được.
Keng! ! ! Trong tiếng va chạm đinh tai nhức óc, bóng người Trà Cẩm bay ngược trên không, bóng người xinh đẹp kia vững vàng đứng ở trên tường vây đình viện.
Chỉ là, hai cánh tay nàng phát tê, cổ tay cũng đang run rẩy, khí huyết toàn thân cũng dâng trào như lật sông nghiêng biển, rõ ràng cũng không chịu nổi.
Điều này làm nàng giật mình, càng thêm ý thức được Tô Dịch đáng sợ.
Sau đó, Trà Cẩm mỉm cười, nói: "Tô công tử, đêm nay dừng ở đây, chờ khi thiếp thân nghĩ ra một biện pháp bồi thường tốt, lại đến quấy rầy."
Nàng xoay người muốn rời khỏi, bên tai nhất thời vang lên một thanh âm tối nghĩa khó hiểu:
"Đốt!"
Giống như âm thanh thần ma, nổ tung trong hồ nước tâm thần Trà Cẩm.
Đầu nàng vang 'ong' một tiếng, thần hồn đau đớn, trong hoảng hốt như nhìn thấy một thanh kiếm khổng lồ nguy nga có thể so với núi cao thái cổ từ trên trời trấn áp đến.
Một cảm xúc nhỏ bé, tuyệt vọng không ức chế được lan tràn ở sâu trong lòng.
Nhưng ngay tại một chớp mắt này, Trà Cẩm cắn mạnh chót lưỡi, vận chuyển một môn bí pháp bảo mệnh áp đáy hòm, cứng rắn ngăn chặn lực lượng xâm nhập trong thần hồn, thần trí cũng theo đó khôi phục một tia tỉnh táo.
Khi tầm nhìn khôi phục, chỉ thấy Tô Dịch đã từ nơi xa vung kiếm đánh tới.
Trà Cẩm kinh hãi toát mồ hôi lạnh, chậm một cái chớp mắt, mình sợ là đi không nổi nữa!
Nàng nào dám chần chờ, xoay người bỏ chạy.
Vù!
Ở sau lưng nàng, một đạo kiếm quang chém xuống.
Trà Cẩm chỉ cảm thấy lưng chợt lạnh, quần áo sau lưng xẹt một tiếng xé rách ra, cái lưng trắng trẻo mịn màng như ngọc mỡ dê bại lộ ở trong bóng đêm.
Một kiếm này tuy chưa chém ở trên người nàng, nhưng lực lượng kiếm phong lại như dao, nhẹ nhàng đảo qua lưng của nàng.
Chỉ thấy một vết máu cực nông từ trên xuống dưới, từ cái lưng đường cong yểu điệu của nàng lan tràn thẳng tắp xuống...
"A ——!"
Trong bóng đêm truyền đến tiếng Trà Cẩm kinh hô, chỉ thấy nàng ôm quần áo cắt sắp rơi xuống, chật vật bỏ chạy.
Tô Dịch đứng ở trên tường vây đình viện, nhìn theo đối phương đào tẩu, cũng không khỏi có chút bất ngờ.
Trà Cẩm này thế mà đã hóa giải "Đại Hư Hồn Kiếm Quyết" xâm nhập!
"Xem ra lực lượng nữ nhân này nắm giữ trong tay, so với trong tưởng tượng của ta còn nhiều hơn một ít, có chút thú vị."
Một lúc sau, Tô Dịch cười cười, dám để Tô Huyền Quân ta giết người gánh tiếng xấu?
"Mặc kệ ngươi nữ nhân này lai lịch thế nào, sau lưng lại là thế lực nào, chắc chắn phải vì thế trả cái giá không thừa nhận nổi!"
Nghĩ chút, Tô Dịch xoay người nhảy xuống đầu tường.
"Tô sư huynh, không sao chứ?"
Phong Hiểu Phong, Phong Hiểu Nhiên, Hoàng Càn Tuấn đều đã lên đón.
"Có việc là bọn hắn."
Tô Dịch cười nói.
Hoàng Càn Tuấn kinh nghi nói: "Tô ca, thân phận Trà Cẩm này tựa như có vấn đề lớn!"
"Nói lời thừa."
Tô Dịch phất tay nói: "Được rồi, mau đi xử lý thi thể một phen, Phong sư đệ, ngươi cùng Hiểu Nhiên cũng sớm đi nghỉ ngơi đi."
Nói xong, hắn đã tự quay về phòng mình.
"Khuynh Oản, ngươi nhớ kỹ khí tức yêu nữ đó chưa?"
Tô Dịch thuận miệng hỏi.
"Nhớ rồi, chỉ cần cô ta xuất hiện trong phạm vi nghìn trượng quanh ngài, Oản Nhi nhất định ngay lập tức phát hiện."
Trong hồ lô dưỡng hồn bên hông truyền ra thanh âm rụt rè của Khuynh Oản.
"Không sai, cuối cùng có thể phát huy chút công dụng, không uổng công ta trong khoảng thời gian này tiêu phí tâm huyết."
Tô Dịch khen một câu.
Khuynh Oản đã lột xác thành quỷ mị, hồn lực trời sinh sâu sắc vô cùng, vượt xa tầm thường, chỉ cần bị nàng nhớ kỹ khí tức, cho dù ngụy trang tốt nữa, cũng sẽ không thể ẩn nấp.
Trong hồ lô dưỡng hồn, Khuynh Oản vui vẻ híp đôi mắt to tròn, thanh tú ngốc nghếch dễ thương.
"Tô ca, ta từ trên thi thể kia lục soát ra một mật quyển cùng một ngọc bài, ngài muốn nhìn một cái hay không?"
Không bao lâu, ngoài phòng vang lên tiếng của Hoàng Càn Tuấn.
Trước bàn, dưới ánh nến.
Tô Dịch mở ra một quyển sách mật Hoàng Càn Tuấn đưa tới.
"Trước khi điều tra rõ quan hệ của Trà Cẩm cùng 'Nguyệt Luân tông' của Đại Ngụy, nhớ chớ đả thảo kinh xà."
"Nếu xác nhận thân phận của ả, bắt sống đưa đi Ngọc Kinh thành."
"Nếu cần giúp đỡ, có thể cầm ngọc bài của ta tới quận thủ phủ, Tần Nhược Uyên nhất định giúp ngươi một tay."
"Về phần chuyện lục đệ kia của ta, ngươi không cần xen vào."
"Quyển sách mật này, sau khi đọc xong đốt ngay!"... Xem tới đây, Tô Dịch than nhẹ một tiếng, quả nhiên phiền toái.
Trên Thương Thanh đại lục, có hơn trăm quốc gia thế tục.
Đại Chu chỉ là một trong số đó.
Tiếp giáp Đại Chu, có hai quốc gia thế tục, một cái là Đại Ngụy, một cái là Đại Yến.
Trong đó, Đại Yến quốc lực mạnh nhất.
Đại Chu cùng Đại Ngụy cân sức ngang tài, giằng co cùng xung đột giữa hai nước cũng thường xuyên nhất, hàng năm chiến sự không ngừng.
Đại Yến trước giờ là tư thái tọa sơn quan hổ đấu.
Dù sao, hai hổ tranh nhau, đối với Đại Yến ngược lại có lợi nhất.