Chương 3106: Chúng tiên tề tụ (2)
Chương 3106: Chúng tiên tề tụ (2)
Không đợi lão nói xong, Hồng Vân chân nhân đã nói: "Yên tâm."
Lời ít mà ý nhiều.
Căn bản không giải thích cái gì.
Mạnh Trường Vân giật mình, im lặng lui ra phía sau.
Trong lòng, thực ra đã yên tâm hơn rất nhiều.
Nơi xa, Minh vương vẫn luôn chú ý bên này thấy vậy, cũng âm thầm thở phào.
Hồng Vân chân nhân đã nói bảo bọn họ yên tâm, như vậy việc này, có lẽ thật sự không nghiêm trọng giống bọn họ tưởng tượng!
Vù!
Một con chim tước màu xanh cánh chim thiêu đốt như lửa xé gió mà đến, khi đến khu vực này, chợt dừng chân, hóa thành một thiếu nữ mặc đạo bào màu xanh.
Thiếu nữ da thịt trắng hơn tuyết, mặt mày xinh đẹp, có một mái tóc dài màu đen mềm mại mà dày, cả người lộ ra một phần thần vận kỳ ảo tuyệt thế xuất trần.
Nàng đứng trên hư không, cả người chảy xuôi tiên quang màu xanh, như tiên độc lập khỏi thế gian, khí tức khủng bố.
Mạnh Trường Vân và Minh vương đều hít ngược khí lạnh, đây chẳng lẽ là một vị... Yêu tiên! ?
Làm hai người chấn động là, thiếu nữ đạo bào kia sau khi đến, đứng xa xa, căn bản không dám tới gần.
Sau đó, nàng cung kính hướng về Hồng Vân chân nhân hành một lễ, lúc này mới nói:
"Hồng Vân tiền bối, lão tổ nhà ta nghe nói, Phi Tiên Cấm Khu có lẽ có việc lớn xảy ra, nếu vị Tô Dịch đạo hữu kia một khi có chuyện ngoài ý muốn, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến hành động của chúng ta về sau tới Tinh Tuyền Cấm Khu, cho nên phái vãn bối đến, hỏi một chút ý kiến của ngài."
"Lão tổ nhà ngươi cho rằng, Tô đạo hữu sẽ có chuyện?"
Hồng Vân chân nhân không bận tâm hỏi.
Nàng hãy còn cúi đầu, đang tu bổ một cái vỏ đao màu đen cổ xưa loang lổ kia, nhìn cũng chưa nhìn thiếu nữ đạo bào kia một cái.
Nhưng một câu nhẹ tênh đó của nàng, lại khiến thiếu nữ đạo bào khẽ biến sắc!
Nàng vội vàng giải thích: "Lão tổ nhà ta tuyệt đối không có ý này, lão nhân gia hắn chẳng qua là lo lắng, Tô đạo hữu chuyến này sẽ gặp phải một ít phiền toái không thể đoán trước, nếu cần thiết, lão tổ nhà ta nguyện bỏ ra một phần sức, giúp Tô đạo hữu trừ ưu giải nạn!"
Nghe tới đây, trong lòng Mạnh Trường Vân và Minh vương chấn động.
Một là chấn động bởi thái độ cung kính câu nệ của vị nữ yêu tiên kia lúc đối mặt Hồng Vân chân nhân.
Hai là không ngờ, ngay cả "lão tổ" sau lưng vị nữ yêu tiên kia, thế mà cũng đang chú ý chuyện của Tô Dịch, thậm chí muốn ra tay giúp đỡ!
Điều này tỏ ra không thể tưởng tượng.
"Trừ ưu giải nạn? Lão tổ nhà ngươi là lo lắng Tô đạo hữu gặp chuyện không may, lực lượng luân hồi bị người khác cướp đi à."
Đầu ngón tay Hồng Vân chân nhân khẽ vuốt vỏ đao màu đen, giọng điệu lạnh nhạt,"Trở về nói cho lão tổ nhà ngươi, chuyện này, không nhọc hắn quan tâm."
Thiếu nữ đạo bào cúi đầu, nói: "Vâng!"
Nàng xoay người muốn đi.
"Khoan đã."
Hồng Vân chân nhân đột nhiên mở miệng.
"Tiền bối còn có cái gì muốn phân phó?"
Thiếu nữ đạo bào cung kính hỏi.
"Thuận tiện cũng nói cho lão gia hỏa khác một tiếng, chuyện này, ai cũng không được nhúng tay."
Hồng Vân chân nhân thuận miệng nói.
"Vâng!"
Thiếu nữ đạo bào nhận lệnh mà đi.
Thẳng đến lúc bóng người của nàng biến mất, Mạnh Trường Vân và Minh vương đều không khỏi lộ ra nét hoang mang, không hiểu ra sao.
Bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy, một vị tồn tại như yêu tiên, thế mà lại cung kính như vậy đối với Hồng Vân chân nhân.
Càng không thể tưởng tượng, các "lão gia hỏa" kia trong miệng Hồng Vân chân nhân, lại đều là tồn tại thần bí khủng bố cỡ nào.
Chỉ có thể khẳng định là, Hồng Vân chân nhân tựa như rất bài xích những "lão gia hỏa" kia nhúng tay chuyện có liên quan với Tô Dịch!
Mà từ đầu đến cuối, Hồng Vân chân nhân chưa từng giải thích.
Nàng im lặng ngồi ở nơi đó, nghiêm túc tu bổ vỏ đao màu đen, như bất cứ chuyện gì trên trời dưới đất, cũng không quan trọng bằng tu bổ vỏ đao. ...
Tháng chạp rét đậm, sương giá làm cỏ úa, vạn tượng điêu linh.
Tuyết lớn lông ngỗng ùn ùn rơi, thiên địa một mảng trắng xoá.
Sáng sớm, cọc băng to bằng cánh tay trẻ con treo ở dưới mái hiên, lóe ra hào quang lấp lánh, tuyết đọng thật dày, phủ kín mặt đất.
Kẽo kẹt kẽo kẹt.
Một đợt tiếng bước chân vang lên ở trong Giai Không tự.
Tô Dịch một bộ áo bào xanh, ở dưới một đống ánh mắt nhìn chăm chú, nghênh đón gió tuyết đầy trời, giẫm trên loạn quỳnh toái ngọc, rời khỏi Giai Không tự, đủng đỉnh bước về phía xa.
Ở bên cạnh hắn, chỉ dẫn theo một con chó cỏ.
Xa xa, chỉ truyền đến thanh âm bực tức của con chó cỏ.
"Vì sao không ngồi bảo thuyền?"
"Tuyết này có cái gì đáng ngắm?"
"Bổn tọa cũng thật không hiểu, chuyến này đi giết địch, ngươi lại còn có tâm lý rảnh rỗi ngắm tuyết."...
Thanh âm dần dần biến mất trong thiên địa mênh mang.
Đám người Giai Không Kiếm Tăng, Thanh Thích Kiếm Tiên, Mạc Thanh Sầu, Thanh Đường đều dừng chân hồi lâu, mới lục tục quay về chùa miếu. ...
Phi Tiên Cấm Khu.
Bích Hà hồ.
Lớn như một vùng biển xanh mênh mông, tiên quang tràn ngập.
Ở trung ương Bích Hà hồ, lơ lửng các hòn đảo chi chít như sao trên trời, trên hòn đảo đều là kiến trúc cổ kính xưa cũ.
Đây là nơi Táng Linh tiên tông chiếm cứ.
Lúc này, vô số cường giả từ các nơi của Phi Tiên Cấm Khu hội tụ đến.
Chen vai thích cánh bên Bích Hà hồ, không chỉ có cường giả của các thế lực thái cổ lớn, còn bao gồm một đám môn nhân thế lực tiên đạo.
Bên bờ toàn bộ Bích Hà hồ, người ta tấp nập!