Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 3111 - Chương 3111: Cử Quyền Sát Tiên (2)

Chương 3111: Cử quyền sát tiên (2) Chương 3111: Cử quyền sát tiên (2)

Nhưng duy chỉ có không nghĩ tới, chỉ dựa vào thực lực của mình, Tô Dịch đã có thể ở trong cứng đối cứng chính diện đánh bại thệ linh tiên nhân!

Hơn nữa còn bá đạo cùng cường thế như vậy, bắt đầu từ một khắc đó khai chiến, đã một đường đẩy ngang cùng nghiền áp!

"Hớt ha hớt hải, không có mấy chiêu, hắn sao có thể dám đến tiến hành thanh toán?"

Con chó cỏ hừ lạnh.

Thực ra, trong lòng nó cũng chấn động không thôi.

Trước đó không lâu, Tô Dịch từng trấn áp chém giết thệ linh tiên nhân Thôi Chinh.

Nhưng Thôi Chinh khi đó, chịu thiên địa quy tắc ước thúc, chỉ có thể phát huy ra hai thành thực lực mà thôi.

Mà bây giờ khác, thực lực của Liệt Văn Chung kia không chịu bất cứ ảnh hưởng nào, so với Thôi Chinh cường đại hơn không biết bao nhiêu.

Nhưng lúc thật sự chém giết, vẫn như cũ bị Tô Dịch đánh bại!

Đây là điều con chó cỏ cũng không ngờ tới.

Ầm!

Khi toàn trường kinh hãi xôn xao, Tô Dịch đã sớm nhân lúc tinh thần đang cao lao tới, nhanh như hào quang, bá đạo vô cùng.

"Đi!"

Liệt Văn Chung lấy ra một thanh tiên kiếm ánh bạc rực rỡ, giận dữ chém xuống.

Tiên kiếm ngân lên, mang theo tiên quang đầy trời, chiếu sáng thiên địa núi sông, đâm làm mắt người ta không mở ra được.

Keng! ! !

Tô Dịch vung quyền, cứng đối cứng với nó.

Tiên kiếm run rẩy dữ dội, ong ong gào thét.

Tô Dịch lại đánh ra một quyền, thanh tiên kiếm kia không chịu nổi nữa, bị hung hăng đánh bay, như điện giật run rẩy, gào thét rung trời.

Liệt Văn Chung gặp cắn trả, chợt ho ra máu, vẻ mặt kinh hãi.

Lão vừa muốn tránh lui, Tô Dịch vươn tay phải, ở trên không trung nhấn một cái.

Ầm!

Nghìn trượng không gian, chợt sụp đổ tan vỡ.

Liệt Văn Chung thân ở trong đó, nhất thời gặp phải trấn áp đáng sợ, thân thể xuất hiện vô số vết nứt, máu tươi bắn tung tóe, trong miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết thống khổ.

Mọi người không rét mà run, kinh hãi toát mồ hôi lạnh.

Ai có thể nhìn không ra, Liệt Văn Chung vị kiếm tiên ngày xưa này, ở lúc này lâm vào trong tuyệt cảnh tràn ngập nguy cơ?

"Chết!"

Thời khắc mấu chốt, một tiếng quát to vang lên.

Ba thệ linh tiên nhân lướt ngang không trung, ngay lập tức tới cứu.

Phân biệt là hai nam một nữ, đều lấy ra đạo ấn, bảo tháp, quạt ngọc, hướng về Tô Dịch đánh giết.

"Muốn cứu người? Ý nghĩ kỳ lạ!"

Tô Dịch cười khẩy một tiếng.

Hắn không tránh không né, trên bóng người cao ráo chợt nở rộ ra một luồng khí thế thông thiên triệt địa.

Ầm!

Một khối đạo ấn màu xanh lấp lánh đánh đến, khi nện ở trên người Tô Dịch, lại bị một luồng khí thế kinh khủng kia cứng rắn ngăn cản.

Ngay sau đó, một tòa bảo tháp cổ kính kia, cùng với một chiếc quạt ngọc hào quang sặc sỡ kia hầu như cùng nhau đánh tới.

Bảo tháp phóng thích lửa thần hừng hực, quạt ngọc nhấc lên ngàn vạn lôi quang.

Nhưng uy năng của hai loại tiên bảo có thể nói khủng bố này, giống với một thanh đạo ấn kia, đều bị một luồng uy thế kinh khủng quanh thân Tô Dịch ngăn trở!

Lửa thần gào thét, lại không cách nào tiến thêm.

Lôi quang nổ vang, đều bị ngăn cản ở ngoài thân thể.

Trực tiếp giống như vạn pháp bất xâm!

Một đòn liên thủ của ba vị thệ linh tiên nhân này, cũng chỉ làm bóng người Tô Dịch nhoáng lên một cái!

Sau đó, hắn liền như mũi tên rời cung, không chỉ đánh bay ba món tiên bảo này, cả người đã tới trước mặt Liệt Văn Chung kia.

"Không tốt!"

Liệt Văn Chung vừa mới khôi phục tinh thần, thu hồi tiên kiếm, khi nhìn thấy Tô Dịch đánh tới, không khỏi kinh hãi mất vía, khi muốn né tránh, đã căn bản không kịp.

"Chết!"

Một quyền Tô Dịch đánh tới.

Trực tiếp giống như võ thần phàm gian, giơ lên nắm đủ để khai thiên tích địa tay, muốn đánh sập vạn cổ không gian.

Ở thời khắc liên quan tới tính mạng này, Liệt Văn Chung trợn mắt muốn nứt, phát ra tiếng gào rống rung trời, chợt giơ kiếm giận dữ bổ xuống.

Toàn bộ lực lượng, đều dốc hết vào trong một kiếm này!

Ầm! !

Giống như trời sập đất nứt, vạn tượng sụp đổ.

Cơn mưa thần quang khủng bố, trực tiếp bao phủ mảng thiên địa đó.

Trong dòng lũ lực lượng như hủy diệt càn quét, chỉ thấy một thanh tiên kiếm màu bạc bay vút ra ngoài, ngã xuống ở dưới cửu thiên.

Ngay sau đó, theo một tiếng kêu thảm thiết thê lương hoảng sợ, bóng người Liệt Văn Chung giống như diều đứt dây, từ trong ánh lửa hủy diệt đầy trời bay ngược ra.

Bóng người còn chưa đứng vững, đã ầm ầm nổ tung, chia năm xẻ bảy.

Một vị thệ linh tiên nhân, vậy mà cứ như vậy chết thảm! !

Một màn cỡ đó, hoàn toàn kích thích đến mọi người ở đây, đều lâm vào chấn động, thiếu chút nữa ngây dại.

Ai có thể tưởng tượng, cho dù có ba vị thệ linh tiên nhân kịp thời ra tay giúp đỡ, Liệt Văn Chung vẫn như cũ chưa thể tránh được một kiếp, bị Tô Dịch cường thế đánh giết ngay tại chỗ?

Ai có thể tưởng tượng, Tô Dịch ở trước khi khai chiến hầu như bị mọi người không coi trọng, sẽ mạnh đến mức như thế?

Hắn đẩy ngang chiến trường, một đường nghiền áp, một hơi trấn áp chém giết tiên nhân!

Hơn nữa, từ đầu đến cuối đều chưa từng vận dụng bất cứ bảo vật nào!

Không chỉ những người đang xem cuộc chiến bị kinh động, một đám thệ linh tiên nhân kia nơi xa, giờ khắc này cũng không ai không lộ ra vẻ mặt chấn động.

Ai cũng vì thế biến sắc!

Liệt Văn Chung đã chết!

Trong chớp mắt mà thôi, đã bị Tô Dịch giơ nắm đấm đánh giết.

Ba vị thệ linh tiên nhân đồng thời ra trận, cũng chưa thể cứu lại tính mạng Liệt Văn Chung!

Khiến lòng người sợ hãi nhất là, tính tới trước mắt, chưa ai có thể nhìn ra đạo hạnh cao thấp của Tô Dịch.
Bình Luận (0)
Comment