Chương 318: Lãng Đào Sa (3)
Chương 318: Lãng Đào Sa (3)
Trình Vật Dũng cũng gật đầu nói: "Không sai, Viên gia ta ở trong thành còn không ít tòa nhà đình viện để trống, người bình thường căn bản không dám tùy tiện tới gần."
Tô Dịch lắc đầu nói: "Ta thì không cần, nếu là có thể, từ hôm nay trở đi, ta muốn để Phong sư đệ và Hiểu Nhiên về sau ở Viên gia các ngươi tu hành."
Hắn vốn sớm tính, trước khi rời khỏi quận thành Vân Hà, mang huynh muội Hiểu Phong phó thác cho Viên gia chiếu cố.
Trước mắt Viên Lạc Hề đã hỏi, liền trực tiếp nói ra việc này.
"Tô tiên sinh yên tâm, ta cam đoan coi Phong đại ca cùng Hiểu Nhiên muội muội là người thân đối đãi, sẽ không để bọn họ chịu chút ủy khuất nào."
Viên Lạc Hề vội vàng cam đoan.
Phong Hiểu Nhiên lại vội nói: "Tô Dịch ca ca, muội không muốn tách ra với huynh."
Một đôi mắt đẹp thâm thúy của nàng nhìn chằm chằm Tô Dịch, năn nỉ,"Để muội đi theo bên cạnh huynh được không?"
"Muội không cần ca ca của muội nữa?"
Tô Dịch trêu chọc.
"Cái này..."
Phong Hiểu Nhiên do dự, trong lòng thiếu nữ giãy giụa, tỏ ra rất khó xử.
"Chờ về sau ta sẽ thường đến gặp các người."
Tô Dịch xoa đầu thiếu nữ, nhẹ nhàng nói.
Trong lòng Viên Lạc Hề có chút hâm mộ, nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy đường đường Tô tiên sinh, lại có một mặt dịu dàng như vậy.
"Hiểu Nhiên nghe lời."
Phong Hiểu Phong cũng mở miệng khuyên bảo.
Cuối cùng, Phong Hiểu Nhiên mới gật đầu đáp ứng, chỉ là trong lòng rõ ràng rất mất mát, buồn bực không vui.
Cơm nước xong, Phong Hiểu Phong đã thu thập xong hành lý.
Hắn và muội muội Phong Hiểu Nhiên đợi lát nữa cần bọn Viên Lạc Hề cùng nhau rời khỏi.
"Tô Dịch ca ca, đây là dây thừng tơ đỏ muội lúc còn nhỏ phụ thân bện cho muội, huynh cầm lấy, về sau nhớ muội, liền nhìn một cái."
Lúc chia tay, hốc mắt Phong Hiểu Nhiên đỏ lên, lấy ra một đoạn dây thừng đỏ đưa cho Tô Dịch, lưu luyến không rời nói,"Huynh yên tâm, muội cùng ca ca đều sẽ tu hành thật tốt, cũng sẽ không trêu vào phiền toái cho Lạc Hề tỷ tỷ."
Nói xong, nước mắt trong suốt đã tràn mi, từ trên khuôn mặt nhỏ thanh tú trắng nõn xinh đẹp kia chảy xuống.
Tất cả mọi người đều nhìn mà dâng lên cảm xúc.
Tô Dịch nâng tay giúp Phong Hiểu Nhiên lau nước mắt, cười nói: "Lại không phải sinh ly tử biệt, đừng khóc nhè." Nói xong, hắn cẩn thận thu hồi một đoạn dây thừng đỏ.
Nghĩ chút, hắn lấy ra Trần Phong kiếm đưa cho Phong Hiểu Nhiên, nghiêm túc nói:
"Kiếm này tên Trần Phong, đối với ta có ý nghĩa không tầm thường, muội bảo quản tốt, về sau, ta sẽ trở về đòi muội."
"Vâng!"
Phong Hiểu Nhiên ôm chặt lấy Trần Phong kiếm.
"Phong sư đệ, các ngươi đi đi."
Tô Dịch cười mở miệng.
Lúc này, bọn Viên Lạc Hề, Trình Vật Dũng cùng Phong Hiểu Phong huynh muội rời khỏi Chuyết An tiểu cư.
Dọc theo đường đi, Phong Hiểu Nhiên thỉnh thoảng quay đầu nhìn, đôi mắt thâm thúy thanh tú kia lại đỏ lên...
Trần Phong kiếm luôn bị nàng ôm chặt trong lòng.
Nhìn theo bóng người bọn họ biến mất ở ngoài ngõ nhỏ, Hoàng Càn Tuấn không khỏi có chút sầu não,"Ta ngày mai cũng cần rời khỏi, thật không biết về sau khi nào mới có thể gặp lại bọn họ."
"Đa tình từ xưa thương ly biệt, người ta sống trên đời, nhất định không thể thiếu việc thăng trầm, mạnh mẽ như tiên thần, cũng không cách nào thật sự siêu thoát."
Tô Dịch lắc lắc đầu, xoay người đi về phòng của mình.
Hắn từng xem hết các tinh không, cũng từng trải hết việc đời vô thường, bi hoan ly hợp.
Vốn tưởng sớm đã lạnh nhạt đối đãi những thứ này, kết quả là lại phát hiện, mình cũng chung quy không thể ngoại lệ.
Hoàng Càn Tuấn ngẩn ra, nhịn không được giương mắt nhìn lại.
Một cái chớp mắt này, hắn không hiểu sao cảm giác bóng lưng cô đơn cao gầy kia của Tô Dịch có chút tiêu điều cùng cô độc.
"Đừng thất thần nữa, đi chuẩn bị một chiếc xe ngựa, buổi tối đi Lãng Đào Sa."
Tiếng Tô Dịch xa xa truyền đến.
Hoàng Càn Tuấn A một tiếng, tâm tình không hiểu sao tốt hơn rất nhiều, đối với hành động đêm nay cũng tràn ngập chờ mong.
Lãng Đào Sa!
Đây chính là... Thanh lâu danh chấn mười chín thành quận Vân Hà đó!
Chạng vạng.
Ánh tà dương sót lại.
Một chiếc xe ngựa đỗ ở trước cổng Lãng Đào Sa.
Hoàng Càn Tuấn tinh thần phấn chấn đi xuống khỏi xe ngựa, nhìn thoáng qua ngôi lầu trang trí thanh nhã, đẹp rực rỡ kia một cái, không khỏi thổn thức một phen.
Nhớ năm đó, ca cũng từng cưỡi ngựa tựa cầu, cả lầu tay áo đỏ, mà nay lại đến, cảnh còn người mất mọi chuyện đều qua...
Tô Dịch cũng đi xuống xe ngựa, chỉ thấy bóng đêm tuy còn chưa buông xuống, dưới mái hiên Lãng Đào Sa đã treo lên những ngọn đèn cung đình, mặt đèn là một vài bức tranh mỹ nhân, trông rất sống động, hiển lộ hết tư thái, tuyệt không thể tả.
Rất nhiều công tử quý tộc ăn mặc hoa mỹ tiến vào trong đó, lại càng không thiếu một ít ông lão già nua qua lại trong đó.
Bầu không khí quen thuộc, hoan ca cười nói quen thuộc, từng cảnh quen thuộc, khiến cảm xúc Hoàng Càn Tuấn bành trường một phen.
Hắn đang muốn biểu đạt một phen tình cảm, đột nhiên liếc thấy một bóng người quen thuộc, không khỏi ngẩn ngơ, kinh ngạc nói: "Viên nhị thiếu?"
Cách đó không xa, một thanh niên bóng người ngang tàng cao lớn khi quay đầu nhìn thấy Tô Dịch cùng Hoàng Càn Tuấn, cũng có chút ngẩn ra, nói: "Tô tiên sinh, các ngươi đây là..."
Chẳng lẽ Tô tiên sinh cũng thích ỷ hồng ôi thúy, say ngủ hoa lâu?
Nhìn không ra được nha!
Người này chính là Viên Lạc Vũ, nhị ca của Viên Lạc Hề, con thứ của gia chủ Viên gia.
"Ngươi lại là tới làm cái gì?"
Hoàng Càn Tuấn hỏi lại.
"A, ta..."
Vẻ mặt Viên Lạc Vũ đọng lại.