Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 323 - Chương 323: Khiên Hồn Tác (1)

Chương 323: Khiên Hồn Tác (1) Chương 323: Khiên Hồn Tác (1)

Tô Dịch vẻ mặt bình thản,"Đừng nói là ngươi, dù là Nguyệt Luân tông sau lưng ngươi, cũng không đủ tư cách là địch với Tô mỗ."

Lời nói tùy ý, lại có ý ngạo thế.

Một thế lực tu hành nhỏ cắm rễ ở thế tục, lại tự xưng là siêu thoát trên thế tục mà thôi, cũng xứng là địch với Tô Huyền Quân hắn?

Buồn cười cỡ nào!

Mà mắt thấy Tô Dịch từng bước đi đến, trên khuôn mặt xinh đẹp của Trà Cẩm hiện ra vẻ mặt ngưng trọng, vừa kinh ngạc, vừa lạnh toát trong lòng, kẻ này chẳng lẽ không biết kiêng kị là gì?

Trong lặng yên, ở hai tay nàng xuất hiện một đôi đoản đao, tựa như một đôi trăng tàn, sắc bén khiếp người.

Ánh mắt Tô Dịch chiếu ra một mảng khinh thường, nói: "Bọ ngựa đấu xe."

Keng!

Tiếng kiếm ngân vang vọng như thủy triều, Tô Dịch rút ra Ngự Huyền kiếm, đâm một phát vào khoảng không.

Trà Cẩm không chút do dự muốn né tránh.

Lần trước ở Chuyết An tiểu cư, nàng đã từng kiến thức chiến lực khủng bố của Tô Dịch, lại thiếu chút nữa bị trấn áp, tự nhiên rất rõ, dưới tình huống chính diện cứng đối cứng, mình căn bản không có khả năng là đối thủ.

Nhưng khiến Trà Cẩm kinh sợ là, một kiếm này của Tô Dịch nhìn như đơn giản, lại như thiên la địa võng, chặt đứt toàn bộ đường lui của nàng, căn bản là tránh cũng không thể tránh né!

Rơi vào đường cùng, Trà Cẩm vung song đao, lựa chọn cứng đối cứng.

Keng! !

Tiếng binh khí va chạm vang vọng, Trà Cẩm chỉ cảm thấy hai tay đau đớn, đoản đao đồng loạt rời tay bay đi.

Mà không đợi nàng phản ứng, một đoạn lưỡi kiếm đã như tia chớp đâm tới, khi cách cổ họng một tấc, mũi kiếm chợt dừng lại.

Nhưng dù vậy, cũng dọa Trà Cẩm hơi thở cứng lại, con ngươi trợn to, đầu óc trống rỗng.

Uy lực một kiếm, vậy mà lại khủng bố như vậy?

Đây là phong thái cỡ nào, đạo hạnh cỡ nào?

Thân thể mềm mại của nàng run rẩy, một câu cũng nói không nên lời, kiêu ngạo, tự tin, chỗ dựa trong lòng tan vỡ như bọt biển, bị vô tận sợ hãi bao phủ.

Ở trước mặt lực lượng cỡ này, cái gì mưu kế, cái gì cẩn thận, cái gì uy hiếp, hết thảy là trò cười.

Mặc ngươi ngàn mưu, vạn kế, sống chết cũng chỉ là việc một kiếm!

"Từ khi tiến vào quận thành Vân Hà lần đầu tiên gặp mặt, ta đã từng nói, đừng chọc tới ta, nhưng ngươi cố tình không nghe, ta là nên nói ngươi ngu xuẩn, hay là vô tri?"

Ánh mắt Tô Dịch lạnh nhạt, nhìn Trà Cẩm giống như nhìn một con kiến.

Trà Cẩm vẻ mặt ảm đạm, nói: "Vì sao không giết ta?"

Tô Dịch thu hồi Ngự Huyền kiếm, nói: "Vị sư huynh kia của ngươi nếu biết ngươi bị ta bắt, sẽ tới cứu hay không?"

Trà Cẩm ngẩn ra, sau đó liền hiểu ý đồ của Tô Dịch, không khỏi thở dài một tiếng, nói:

"Ta hiểu rồi, ngươi tính lấy ta làm mồi, dụ dỗ sư huynh hiện thân."

"Còn không tính là quá ngu xuẩn."

Tô Dịch nói xong, bỗng vươn ra tay phải, bóp chặt cái cổ trắng trẻo của Trà Cẩm, xách nàng đến trước người, đưa lưng về phía mình.

Khuôn mặt Trà Cẩm đột nhiên biến sắc,"Ngươi muốn làm gì?"

Bị bàn tay to của Tô Dịch kháp cổ, khiến cả người nàng mềm nhũn, hít thở hơi nghẹn, cả người đều không thi triển ra được một chút sức lực nào.

Mà giờ phút này đưa lưng về phía Tô Dịch, tư thế cùng khoảng cách này, khiến nàng lại cảm thấy một cảm giác phẫn nộ cùng xấu hổ nói không nên lời.

Tô Dịch không để ý tới nàng, vươn ra ngón trỏ tay phải, như đầu bút lông tì ở trên da thịt trắng muốt dưới cái cổ ngỗng của Trà Cẩm, bắt đầu nhẹ nhàng phác họa.

Cảm giác đau đớn chợt sinh ra, khiến thân thể mềm mại của Trà Cẩm cứng đờ, xoang mũi nhịn không được gấp rút thở dốc, như vô ý thức rên rỉ.

Mà ở trên da thịt trắng trẻo mềm mại của lưng nàng, theo ngón trỏ Tô Dịch vẽ, từng vết thương màu máu giống như sợi tơ bắt đầu quấn quýt, dần dần vẽ thành một bức hình đỏ tươi rậm rạp kỳ dị, như tầng tầng lớp lớp đồ đằng lửa thiêu đốt, yêu diễm khiếp người.

Mà trong quá trình này, thân thể mềm mại của Trà Cẩm như run như cầy sấy, trên khuôn mặt kiều diễm rạng rỡ đầm đìa mồ hôi, một đôi mắt như nước mùa thu nổi lên xấu hổ và giận dữ, phẫn hận, thống khổ các loại biểu cảm.

Ngẫu nhiên còn có đau đớn mãnh liệt truyền đến, kích thích bờ môi hồng của nàng nhịn không được há mồm thở dốc, hít thở cũng trở nên ồ ồ.

Thanh âm đó ở trong đại sảnh yên tĩnh này, lại mang theo một khí tức kiều diễm đủ để làm bất cứ máu nam nhân nào cũng sôi trào.

Bỗng nhiên, đầu ngón tay Tô Dịch chợt dừng lại.

Chỉ thấy trên cái lưng trắng trẻo thơm tho của Trà Cẩm, một phù lục bí đồ đỏ tươi yêu diễm giống như lại hít thở, chợt sáng chợt tắt, sau đó lặng yên biến mất dưới da thịt.

"A - "

Trà Cẩm kêu lên một tiếng, nhíu chặt lông mày, khuôn mặt tươi tắn tuyệt đẹp hiện lên một mảng ửng đỏ, khổ sở cắn chặt cánh môi.

Theo Tô Dịch buông ra tay trái bóp cổ nàng, cả người nhất thời như bùn nhão ngồi bệt dưới đất, dưới chiếc váy sớm bị một tầng mồ hôi lạnh thấm ướt, thân thể trắng như tuyết cũng đang khẽ run rẩy.

Đầu nàng ngây ra, chỉ cảm thấy thần hồn giống như đang co rút run rẩy, mang đến từng đợt đau khổ phồng lên muốn nứt, dẫn tới đôi mắt thất thần, chỉ có tiếng thở dốc dồn dập vang lên ở trong phòng.

Tô Dịch cũng thở hắt ra một hơi.

Hắn đủng đỉnh ngồi ở một bên, cầm lên một ấm trà rót cho mình một chén nước, uống một hơi cạn sạch.

"Đây là cái gì?"

Hồi lâu sau, Trà Cẩm mới như lấy lại tinh thần, rốt cuộc không đè nén được sự sợ hãi trong lòng, run giọng nói.
Bình Luận (0)
Comment