Chương 3297: Tiếp Dẫn Chi Lộ (1)
Chương 3297: Tiếp Dẫn Chi Lộ (1)
Trong đám người, A Thải cười tươi như hoa, đôi mắt đẹp cũng cười thành hình trăng non.
Nữ thương khách: "..."
Nàng chợt cảm thấy mất mặt, nhảy tới bên người A Thải, túm cánh tay A Thải, không nói một lời liền vội vàng rời khỏi nơi đây.
Mọi người: "..."
Thiên địa đều yên tĩnh, xung quanh không tiếng động.
Không khí cũng như an tĩnh lại.
Câu nói kia của A Thải, quả thực như một đòn bạo kích, đảo điên nhận biết cùng tưởng tượng của mọi người, cũng mang tới cho mọi người ở đây sự rung động trước nay chưa từng có!
Hồi lâu sau, mọi người mới như dần dần phục hồi tinh thần, sau đó bầu không khí yên tĩnh bị đánh vỡ, tiếng ồn ào vang lên, như nổ bếp.
"Một vị tồn tại khủng bố cỡ đó, thế mà... Lại là bại tướng dưới tay Tô đạo hữu?"
Mọi người đều vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Ai cũng rõ, điều này ý nghĩa cái gì.
Vũ Trần thua ở dưới một quyền của nữ nhân thần bí kia.
Mà nữ nhân thần bí kia, là bại tướng dưới tay Tô Dịch.
Mặc cho ai có thể không biết, nếu Vũ Trần hôm nay quyết đấu với Tô Dịch, nhất định phải thua không thể nghi ngờ?
Không, chỉ sợ thật sự ngay cả một kiếm cũng không ngăn được!
Mọi người đều nhớ rõ, lúc trước Vũ Trần hướng Tô Dịch ước chiến, Tô Dịch từng nói, nếu Vũ Trần có thể ngăn được một kiếm của hắn, mới có tư cách quyết đấu với hắn!
Lúc ấy, mọi người đều cảm giác Tô Dịch khẩu khí quá cuồng vọng, không coi ai ra gì.
Nhưng bây giờ...
Mặc cho ai cũng không thể không coi là thật!
"Sao có thể như vậy..."
Ánh mắt Ôn Tu Trúc ngơ ngẩn, mất hồn mất vía.
Sự thực như vậy, khiến nàng chịu đả kích, cả người đều không ổn rồi.
"Thì ra, nữ nhân thần bí kia cũng không phải đối thủ của Tô Dịch..."
Nhâm Trường Khanh giật mình.
Hắn bỗng nhiên cảm giác, mình chưa thể ngăn được một kiếm đó của Tô Dịch, tựa như... Cũng không tính là chuyện gì mất mặt.
"Tô Dịch kia rốt cuộc cường đại đến cỡ nào?"
Ánh mắt Tần Tố Tâm theo bản năng nhìn về phía đỉnh Đông Huyền phong.
Hôm nay, Tô Dịch tuy không ở đây, nhưng mọi thứ xảy ra hôm nay, lại không thể nghi ngờ mang uy danh của hắn đẩy lên mức vô tiền khoáng hậu!
Vũ Trần trầm mặc.
Hắn đâu có thể nào không rõ, nữ thương khách thua ở dưới tay Tô Dịch, ý nghĩa cái gì?
"Trách không được hắn ngay từ đầu đã từ chối quyết đấu với ta, không phải khinh thường, mà là... Căn bản không đặt ta ở trong mắt..."
"Cũng không đúng, hắn không phải không nhìn ta, mà là trong mắt hắn, ta không đủ tư cách trở thành đối thủ của hắn..."
Vũ Trần nghĩ đến đây, không khỏi cười khổ một tiếng, lúc này mới phát hiện, lúc trước một hồi ước chiến đó của mình là buồn cười cỡ nào.
"Nhưng một thất bại này, ta thua tâm phục khẩu phục!"
Vũ Trần hít sâu một hơi, ánh mắt trầm tĩnh.
Thua rồi, mới có thể biết bản thân không đủ.
Mới có thể ý thức được chỗ chênh lệch!
Mà đây, chính là điều Vũ Trần vui vẻ nhìn thấy.
Ý nghĩa của đại đạo tranh phong, cũng liền ở đây.
"Đường về sau còn dài, cũng tự có cơ hội lại thắng trở về!"
Trong lòng Vũ Trần lẩm bẩm.
Hắn trong lúc suy nghĩ, đã trực tiếp quay về Bắc Uyên phong.
Trận chiến hôm nay, khiến hắn có cảm xúc rất lớn, muốn dốc lòng tiêu hóa một phen.
Về phần cái gì thể diện bị hao tổn, uy vọng gặp đả kích, Vũ Trần không để ý.
Hư danh mà thôi. ...
Đỉnh Đông Huyền phong.
Lúc A Thải đến bái phỏng, cũng bị Thanh Thích Kiếm Tiên báo cho, Tô Dịch đang bế quan, không thể đãi khách.
Điều này làm A Thải có chút tiếc nuối, lấy ra một hộp ngọc, đưa cho Thanh Thích Kiếm Tiên, nói: "Chờ lúc Tô đạo hữu xuất quan, xin giao cho hắn vật này."
Thanh Thích Kiếm Tiên vẻ mặt trịnh trọng nhận lấy.
"Mặt khác, còn xin nói cho Tô đạo hữu một tiếng, ta đi trước một bước, hy vọng về sau có thể ở tiên giới gặp mặt Tô đạo hữu."
A Thải nhẹ nhàng nói.
Thanh Thích Kiếm Tiên nghe mà không hiểu ra sao, cái gì gọi là đi trước một bước?
Nhưng, hắn vẫn gật đầu đáp ứng.
A Thải không trì hoãn, xoay người rời đi.
Khi rời khỏi Đông Huyền phong, nữ thương khách không khỏi nói: "Ngươi không tiếc trả giá nghiêm trọng, cũng muốn tặng bất hủ áo nghĩa cho họ Tô kia, nhưng lại ngay cả mặt hắn cũng không gặp được, trong lòng... Có phải cảm thấy rất không phải hay không?"
A Thải cười mỉm nói: "Tâm ý của ta đã tặng ra, cao hứng còn không kịp, sao có thể bởi vì chưa từng gặp mặt mà canh cánh trong lòng? Đúng rồi, ngươi rốt cuộc muốn theo ta tới khi nào?"
Nữ thương khách do dự một phen, nói: "Ta muốn mời ngươi giúp một việc."
A Thải kinh ngạc nói: "Giúp như thế nào?"
"Mang ta đi tiên giới."
Nữ thương khách nghiêm túc nói: "Ta nếu tự mình tới tiên giới, nhất định sẽ bị lực lượng quy tắc của tiên giới bài xích, không thể đi qua, nhưng ngươi lại khác, có thể dẫn ta nhập cư trái phép qua đó."
Ánh mắt A Thải cổ quái, nói: "Đoạn thời gian qua, ngươi vẫn luôn đi theo ta, chính là vì điều này?"
Nữ thương khách gật đầu nói: "Chỉ cần ngươi giúp ta, ngày khác ta nhất định có báo đáp."
A Thải nghĩ một chút, nói: "Ngươi nếu thật muốn báo đáp ta, chờ sau khi đến tiên giới, theo ta đi một chỗ một chuyến."
"Đi đâu?"
"Thích Ách Chi Hải."
Đôi mắt màu tím của nữ thương khách chợt co lại,"Nơi đó chính là một trong các cấm khu thần bí nhất tiên giới, ngươi muốn đi nơi đó làm cái gì?"
A Thải chỉ hỏi: "Ngươi có đi hay không?"
Nữ thương khách thở dài: "Ta cuối cùng coi như đã nhìn ra, ngươi tiểu nha đầu này tâm tư quỷ quyệt cũng không ít, được, ta đáp ứng là được, ai bảo ta có việc cầu ngươi chứ."
A Thải mỉm cười nói: "Thành giao."
Cùng ngày, A Thải liền cùng nữ thương khách rời khỏi.