Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 3336 - Chương 3336: Bí Hiểm (1)

Chương 3336: Bí hiểm (1) Chương 3336: Bí hiểm (1)

Trong thôn xóm xây dựng những căn nhà đá đơn sơ, rậm rạp, lộn xộn phân tán ở nơi khác nhau.

Trước một ít nhà đá chất đống lửa trại, ánh lửa hừng hực, rất nhiều bóng người vây quanh lửa trại, vừa uống rượu, vừa nói chuyện với nhau, náo nhiệt ồn ào.

Chẳng qua, thiếu nữ vẫn chưa tới một thôn xóm kia, mà là cõng Tô Dịch, lượn một vòng lớn, đi tới chân núi ở một bên thôn xóm.

Nơi này cỏ cây tươi tốt, rõ ràng hiếm thấy vết chân.

Thiếu nữ đi thẳng, rất nhanh đã đến trong một cái hang núi che lấp ở trong bụi cỏ.

Hang không lớn, phạm vi chỉ mấy trượng, nương một luồng ánh trăng nhàn nhạt, Tô Dịch nhìn thấy, trên mặt đất trải một tầng cỏ dại thật dày, một bên gấp một tấm da gấu.

Ngoài ra, không có vật gì khác nữa.

Thiếu nữ cẩn thận đặt Tô Dịch ở trên một lớp cỏ dại kia trước, sau đó lấy ra da thú cùng bút, viết: "Ngươi ở đây nghỉ ngơi trước, ta trở về lấy thuốc."

Không đợi Tô Dịch hỏi, thiếu nữ đã xoay người vội vàng đi ra khỏi hang động này.

Trong hang rất khô ráo, Tô Dịch nhìn ra được, một tầng cỏ dại thật dày kia bên dưới, rõ ràng là vừa mới trải thành.

Không thể nghi ngờ, trước đó sau lần đầu gặp mặt, thiếu nữ rõ ràng đã tính cứu giúp mình, cho nên làm chuẩn bị trước, ở trong hang động này, dùng cỏ dại trải một cái giường cho mình.

Tấm da gấu kia, rõ ràng là chăn chuẩn bị cho mình...

Về phần thiếu nữ vì sao không mang theo mình tới thôn xóm rất nhiều người ở kia, nguyên nhân cũng rất dễ đoán.

Lo lắng dẫn tới người khác chú ý, do đó đưa tới phiền toái không cần thiết!

Dù sao, mình một kẻ lai lịch không rõ như vậy, lại cả người là vết thương, đổi làm hạng người kinh nghiệm lão luyện, nhất định sẽ sinh ra cảnh giác, làm ra một ít chuyện không thể đoán trước!

Mà thiếu nữ rõ ràng sớm cân nhắc vấn đề này, cho nên, nàng mới sẽ an trí mình cư trú trong cái hang động này.

Nghĩ đến đây, Tô Dịch không khỏi âm thầm gật đầu, thiếu nữ này không chỉ thiện lương, tâm tư cũng rất tinh tế cùng kín đáo, cân nhắc chu toàn.

Rất nhanh, thiếu nữ đã trở lại.

Nàng mang theo một cái túi da thú, lấy ra một ấm nước nóng, bát gỗ, thảo dược vân vân các vật phẩm thượng vàng hạ cám.

Một khối Nguyệt Quang Thạch dùng để chiếu sáng, bị thiếu nữ khảm ở trên vách đá một bên của hang động, nhất thời, bóng tối trong hang động bị xua tan một bộ phận.

Sau đó, nàng lấy ra nước ấm cùng khăn mặt, ra hiệu một lần đối với Tô Dịch nằm ở nơi đó, liền bắt đầu giúp Tô Dịch chà lau vết máu cùng bùn lầy trên người.

Động tác cẩn thận nhẹ nhàng, giống như sợ chạm đến những vết thương kia, làm đau Tô Dịch.

Thẳng đến một khắc sau, thiếu nữ mới mang vết máu trên người Tô Dịch lau hết một lần, trong lúc đó còn đổi nước ấm hơn mười lần.

Bận rộn đến cuối cùng, trên mặt thiếu nữ cũng đã toát mồ hôi, rõ ràng mệt muốn chết rồi.

Chẳng qua, nàng vẫn chưa dừng lại ở đây, mà là lấy ra thảo dược dùng để chữa thương, bắt đầu bôi lên vết thương giúp Tô Dịch.

Có lẽ bởi vì là câm điếc, từ đầu đến cuối, nàng không nói gì.

Tô Dịch không ngăn cản tất cả cái này.

Cũng chưa nói cho thiếu nữ, những thảo dược này quá mức bình thường, đối với thương thế của hắn căn bản không tạo ra được bất cứ tác dụng gì.

Hắn chỉ lẳng lặng nhìn thiếu nữ không ngừng bận rộn, tâm thần cứng rắn như sắt kia, có một tia ấm áp lâu rồi không có đang tràn ngập.

Hắn trước đây, chinh chiến trên đại đạo, là Huyền Quân Kiếm Chủ của thiên hạ Đại Hoang, là tuyệt đại truyền kỳ không ai địch nổi của Đông Huyền vực, cũng là bạo quân Vương Dạ tiên giới này làm người ta nghe tin đã sợ mất mật...

Hắn tự phụ mà cao ngạo, ngạo nghễ cường thế, tâm như thần sơn, vạn cổ không dời.

Nhưng hắn rõ, ở trong mắt thiếu nữ trước mặt, mình... Chỉ là một người bị thương nặng gần chết cần cứu chữa.

Chính bởi vì như thế, phẩm tính cùng hành động của thiếu nữ mới vô cùng quý giá.

Hồi lâu sau, thiếu nữ rốt cuộc làm xong.

Nàng lau mồ hôi trên trán, nhìn Tô Dịch bị dược thảo bôi đầy toàn thân, tựa như rất hài lòng, bên môi không khỏi nổi lên mỉm cười.

Da thịt thiếu nữ có màu tiểu mạch, rõ ràng từng trải nhiều gió thổi nắng chiếu, tóc hơi khô vàng, bóng người thon gầy mỏng manh, mặc áo bào da thú cổ xưa tổn hại, ngay cả một chút trang xứng cũng không có.

Bộ dáng của nàng cũng chỉ có thể tính là thanh tú, xa chưa nói là đẹp.

Cho người ta cảm giác, tựa như đứa nhỏ số khổ từ nhỏ lớn lên ở vùng nông thôn cằn cỗi.

Nhưng nàng lúc này, ở trong mắt Tô Dịch lại đặc biệt xinh đẹp.

Mấy ngày kế tiếp, mỗi khi hoàng hôn, thiếu nữ tên là A Lê sẽ mang theo thức ăn cùng dược thảo, đến hang núi chỗ Tô Dịch.

Ngoài ra, nàng còn mang cho Tô Dịch một cái áo bào da thú cũ kỹ.

Theo ý kiến của A Lê, cái áo bào da thú này là tổ phụ nàng lúc còn sống để lại.

Ngẫu nhiên, A Lê cũng sẽ lấy ra tấm da thú cùng bút, dùng phương thức văn tự nói chuyện với Tô Dịch.

Nhưng tán gẫu cũng không nhiều.

Tô Dịch chỉ biết là, nơi đây ở chân một ngọn núi tên là "Nam Man", tiếp giáp sông Tiểu Thương.

Thôn xóm nơi xa tên là thôn Vân Khê, ở lại ước chừng hơn sáu trăm người, thôn dân phần lớn là hộ săn bắn, lấy săn bắn cùng hái thuốc mà sống.

A Lê từ nhỏ mất cả cha lẫn mẹ, sống nương tựa lẫn nhau với ông nội nàng.

Ba năm trước, ông nội nàng lúc ở trong núi săn bắn, bất hạnh gặp phải đàn thú tập kích, khi được người ta cứu trở về, đã bị thương nặng gần chết, không qua bao lâu liền buông tay nhân gian.
Bình Luận (0)
Comment