Chương 3386: Đan phương dẫn phát huyết án (3)
Chương 3386: Đan phương dẫn phát huyết án (3)
Thanh Vi cúi đầu, khẽ cắn bờ môi đỏ mọng óng ánh, tiếng như muỗi kêu nói: "Vãn bối đã chuẩn bị sẵn nước ấm, Đế Quân đại nhân nếu không ngại, vãn bối nguyện hầu hạ một bên, tắm rửa thay quần áo cho ngài."
Tô Dịch: "..."
Nếu như thế, ai có thể chịu được?
"Không cần."
Tô Dịch từ chối.
Thanh Vi giống như cũng không bất ngờ, ánh mắt lưu chuyển, thấp giọng nói: "Vậy Đế Quân đại nhân sớm đi nghỉ ngơi, nếu có gì cần, cứ việc phân phó, vãn bối chuẩn bị cống hiến cho Đế Quân đại nhân bất cứ lúc nào."
Nói xong, nàng xoay người mà đi.
Một bộ áo trắng kia trắng sạch nữa, cũng không che lấp được tuyệt thế mị hoặc kinh diễm quyến rũ đó của nàng.
Tô Dịch hơi trầm mặc, không lộ dấu vết ép cây thương xuống, phun ra một ngụm khí đục.
Tựa như...
Quả thực rất lâu chưa song tu rồi...
Lắc lắc đầu, hắn bắt đầu tắm rửa, sau đó liền ngồi ở trên giường, bắt đầu tĩnh tâm ngồi thiền.
Sáng sớm hôm sau.
A Lê đến thỉnh an, thiếu nữ tựa như ý thức được rất nhanh sẽ chia tay với Tô Dịch, cho nên muốn ở trong thời gian có hạn này, muốn bầu bạn Tô Dịch nhiều một chút.
Tô Dịch nhìn ra loại tâm tư nhỏ này, hiểu ý cười, cũng không để ý.
Tư chất của A Lê rất bình thường, như một cây cỏ dại không bắt mắt trong nơi hoang dã, nhưng lại tự có một sự phẩm tính quật cường, cứng cỏi.
Tô Dịch trái lại rất chờ mong, một tiểu nha đầu thân thế tầm thường, tư chất tầm thường như vậy, về sau rốt cuộc có thể trên đại đạo đi được xa bao nhiêu.
Ngoài ra, Tô Dịch đối với A Lê cũng có một loại cảm tình khác thường.
Ở lúc hắn sa sút nhất, gặp là thiếu nữ câm điếc, cho dù khi đó cả người hắn là vết thương, đầy máu, thiếu nữ lại không thèm để ý, mà là vươn tay viện thủ, tỉ mỉ chiếu cố cho mình.
Quả thật, thiếu nữ xuất thân thấp kém như ngọn cỏ, tư chất tu hành cũng vô cùng bình thường, nhưng vậy lại như thế nào?
Có Tô Dịch hắn, về sau nhất định phải để thiếu nữ giống như phượng hoàng dục hỏa trùng sinh, hót vang trên chín tầng trời!
Mấy ngày kế tiếp, A Lê sáng sớm cùng chạng vạng mỗi ngày, đều sẽ đến thỉnh an, thỉnh giáo Tô Dịch việc tu hành, cũng nói một ít tâm sự của nàng.
Tô Dịch đặc biệt có kiên nhẫn, ở trên truyền đạo thụ nghiệp, càng ân cần dạy bảo, dốc lòng truyền thụ.
Tất cả cái này, đều bị Thanh Vi thấy ở trong mắt, trong lòng có chút cảm xúc.
Một vị, từng là đệ nhất tiên đứng ngạo nghễ đỉnh tiên đạo, kiếm áp trên dưới tiên giới, giết đến mức thế gian không ai dám xưng tôn.
Một vị, là thiếu nữ đến từ thôn quê, thấp kém như cỏ.
Nhưng cố tình, hai người tựa như đứng ở hai thế giới này, lại ở chung hòa hợp, không thấy có bất cứ ngăn cách gì.
Rất không thể tưởng tượng.
Cũng khiến Thanh Vi ý thức được, A Lê nha đầu này, ở trong lòng Đế Quân đại nhân, đã có địa vị không thể thay thế.
Điều này làm nàng muốn ghen tị cũng không làm được.
Bảy ngày trôi qua.
Một thân tu vi của Tô Dịch hoàn toàn khôi phục lại.
Hơn nữa, trải qua trận mài giũa rèn luyện này gần như từ trong hủy diệt đúc lại, một thân đạo hạnh của hắn thế mà so với trước kia càng thêm chắc chắn cùng hùng hậu!
"Lưỡi bảo kiếm ra từ trong mài luyện, lần từng trải này, tuy mang tới cho ta thương thế gần như sụp đổ, nhưng cũng khiến tu vi của ta được tiến một bước đúc lại cùng niết bàn!"
Trong lòng Tô Dịch lẩm bẩm.
Một lần nữa nắm giữ lực lượng lúc đỉnh phong, trong lòng hắn lại không buồn không vui, không một gợn sóng.
Có chỉ là một loại bình tĩnh như mặt nước.
Sông sâu thì sóng lặng!
Hoàng hôn thâm trầm, ánh nắng chiều như lửa.
"Nha đầu, ta phải khởi hành rồi."
Tô Dịch ôn hòa mở miệng.
Tuy sớm biết sẽ chia tay, nhưng khi thật sự đến lúc ly biệt, A Lê vẫn có chút mất tự nhiên, hốc mắt ửng đỏ, nước mắt tràn ngập.
Thiếu nữ hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: "Tô đại ca, ngươi từng nói với ta, nên nhìn mọi vật thoáng ra, với tu sĩ chúng ta mà nói, chỉ cần không phải sinh tử ly biệt, đều không đáng sầu não."
Nói xong, trên khuôn mặt nhỏ chỉ có thể tính là hơi thanh tú đó của thiếu nữ nặn ra một nụ cười, nói:
"Tô đại ca, ngươi bảo trọng! Ta sẽ nhớ kỹ những lời ngươi nói cho ta biết, cố gắng tu hành ở trên đạo đồ!"
Tô Dịch cười xoa xoa cái đầu nhỏ của thiếu nữ, nói: "Ta chờ lúc tên của ngươi vang vọng bầu trời!"
Dứt lời, chắp tay sau lưng, xoay người mà đi.
Ánh chiều tà sót lại chiếu lên bóng người tuấn tú của hắn, kéo ra ở trên mặt đất một bóng lưng thật dài.
A Lê dùng sức vẫy tay.
Cách đó không xa, A Ninh cũng đang lẳng lặng nhìn theo.
Cùng ngày, Tô Dịch và Thanh Vi khởi hành, tới chợ Hắc Long!...
Chợ Hắc Long.
Một trong ba chợ đen lớn của tiên giới.
Trong lời đồn, chỗ chợ này ở một tiểu thế giới độc lập trong tiên giới chu hư.
Nếu muốn tiến vào, có hai loại biện pháp.
Một là do những người từng đi chợ Hắc Long dẫn theo.
Một là thông qua con đường bí mật, mua lệnh bài Hắc Long, liền có thể điều tra được tiết điểm không gian đi thông chợ Hắc Long.
Tô Dịch và Thanh Vi tự nhiên không cần những thứ này.
Một vầng mặt trời màu máu treo cao trên bầu trời, chiếu xuống ánh sáng màu máu u ám yêu dị.
Kiến trúc cổ xưa san sát nối tiếp nhau, dọc theo một con phố dài uốn lượn trải ra, liếc một cái không nhìn thấy điểm cuối.
Lúc này, trên đường rất náo nhiệt, các cửa hàng mở cửa làm ăn, cũng có rất nhiều người bày sạp.