Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 3514 - Chương 3514: Thôn Thiên Tiên Thiềm (1)

Chương 3514: Thôn Thiên Tiên Thiềm (1) Chương 3514: Thôn Thiên Tiên Thiềm (1)

Vì thế, nhân vật dưới Tiên Vương cảnh đều phải tôn kính đại đạo thệ ước mình lập ra, nếu có cử chỉ phản bội đi theo địch, phải gặp kết cục trời tru đất diệt.

Chỉ có tồn tại Tiên Vương cảnh, mới không cần tôn kính quy củ cùng thệ ước như vậy.

Trên thực tế, khi tu vi tới cấp bậc Tiên Vương cảnh, hầu như rất ít có phản bội.

Cho nên, Tô Dịch căn bản không trông cậy vào có thể từ trong miệng ông lão già nua kia biết được cái gì, trực tiếp giết luôn.

Làm xong tất cả cái này, Tô Dịch trực tiếp rời khỏi. ...

Trên di tích phế tích hoang vu thê lương cổ xưa, Tô Dịch một mình thong thả độc hành, như một vị khách qua đường đang tưởng nhớ cổ tích.

Chỉ là khác với khách qua đường, hắn kiếp trước, từng là kẻ khai sáng một di tích cổ xưa này!

Nhìn vật nhớ tình, tăng thêm sự buồn bã.

Tường đổ ngói vỡ, hiu quạnh tràn ngập tầm mắt, đủ loại phong cảnh phồn hoa cường thịnh trước kia đều như mây khói, đều đã không tồn tại...

Tô Dịch cầm bầu rượu, khi ngẫu nhiên tạm dừng chân, nhìn lại ký ức ngày xưa, sẽ yên lặng uống một ngụm.

Dần dần, hắn đi tới chỗ sâu trong mảng phế tích cổ xưa này.

Trời đất tối tăm, mây sét cuồn cuộn, trong phế tích nơi xa là một mảng thung lũng thật lớn, đỉnh núi hai bên khe núi đều đã sụp đổ, một mảng cảnh tượng hoang vu vắng lặng.

Ở cửa vào khe núi dựng một tấm bia đá tàn phá cũ nát đổ ở trên đất.

Trên tấm bia đá cũng hiện ra rất nhiều vết nứt gãy, phủ kín rêu xanh.

Trên tấm bia mơ hồ có thể thấy được hai chữ viết bị ăn mòn nghiêm trọng:

Vấn Huyền!

Hẻm núi này, vốn là "truyền đạo tràng của Vĩnh Dạ học cung", cách mỗi một đoạn thời gian, sẽ có truyền kinh trưởng lão ở đây khai đàn truyền đạo, trình bày bí mật đại đạo, giải thích nghi hoặc khó hiểu cho đệ tử trong môn.

Mỗi khi gặp ngày khai đàn truyền đạo, toàn bộ truyền nhân Vĩnh Dạ học cung đều sẽ đến nghe.

Ngoài ra, còn có rất nhiều giáo viên, chấp sự, cùng với truyền đạo trưởng lão khác đến dự thính, ngẫu nhiên còn có thể bởi vì nhận biết khác nhau đối với đại đạo, sinh ra biện luận "luận đạo" kịch liệt.

Chân lý càng biện luận càng rõ.

Đại đạo cũng như thế.

Loại tranh luận luận đạo "đại đạo đua tiếng" kia, nghiễm nhiên chính là một câu chuyện hay của Vĩnh Dạ học cung, được cường giả thiên hạ tiên giới tôn sùng, hướng tới.

Trên thực tế, Vĩnh Dạ học cung cũng chưa bao giờ giấu riêng, mỗi lần đều sẽ mời một ít đại năng giả bên ngoài tham dự vào, luận bàn lẫn nhau, xác minh đạo nghiệp.

Quy củ này, còn là Vương Dạ lúc trước chế định.

Theo Vương Dạ nói: Vĩnh Dạ học cung nếu muốn thành học cung số một tiên giới, tự nhiên có được khí phách cùng lòng dạ số một thiên hạ, biển lớn chứa trăm sông, kiêm tể thiên hạ!

Như thế, mới có thể thu thập sở trường các nhà, ở trên đại đạo độc lãm quần sơn tiểu*.

* lấy ý từ bài thơ Vọng nhạc (Đại Tông phù như hà) của Đỗ Phủ, có thể hiểu là khi leo lên đỉnh núi cao, nhìn xuống mọi thứ đều thấy nhỏ bé

Lúc trước, Vương Dạ cách mỗi một đoạn thời gian, cũng sẽ đến khai đàn giảng đạo, cũng luôn luôn không ngại đại năng giả bên ngoài đến xem lễ cùng nghe.

Bởi vì truyền đạo tràng ở bên trong Vấn Huyền sơn cốc này, sự kiện như vậy, bị tiên giới gọi là "Vấn Huyền tiên hội" !

Ở tiên giới lúc trước, Vấn Huyền tiên hội giống với "tiệc bàn đào","lục đạo tiên hội", đều là sự kiện hàng đầu tiên giới, vang danh cổ kim thiên hạ!

Nhưng hôm nay, Vấn Huyền sơn cốc này sớm đã trở thành phế tích,"Vấn Huyền tiên hội" từng nổi tiếng khắp tiên giới kia, từ lâu đã trở thành một truyền thuyết xa xưa mà mờ mịt.

Yên lặng uống một ngụm rượu, Tô Dịch đi lên trước, nhẹ nhàng vỗ ngọc bội màu đen bên hông.

Ông!

Tấm bia đá tàn phá cũ nát kia dựng sừng sững ở cửa vào hẻm núi chợt sáng lên, một luồng khí tức khủng bố như thông thiên theo đó trào ra.

"Ộp ——!"

Trong thiên địa xuất hiện một vật khổng lồ, ngồi xổm ở nơi đó, nguy nga như một ngọn núi lớn.

Đó rõ ràng là một con cóc thật lớn, toàn thân hư ảo mơ hồ, bao phủ ở trong sương mù màu đen cuồn cuộn, một đôi mắt so với hồ nước còn lớn hơn!

Lúc ban đầu Tô Dịch cùng Thang Linh Khải, Thang Bảo Nhi đến di tích Vĩnh Dạ học cung, con cóc khổng lồ này đã từng lộ ra bóng người.

Mà lúc này, khi nhìn thấy Tô Dịch gần trong gang tấc, bóng dáng con cóc này đột nhiên kịch liệt run rẩy một trận, sau đó không ngừng nhỏ đi, cuối cùng hóa thành kích thước một bàn tay, con cóc trắng như ngọc, nhảy một cái ngồi xổm trên lòng bàn tay Tô Dịch vươn ra.

Một đôi mắt đỏ như lửa kia, trong suốt lấp lánh giống như đá quý màu máu.

"Con cóc nhỏ, đã lâu không gặp."

Bên môi Tô Dịch nổi lên mỉm cười,"Ta thật sự không ngờ, một luồng chân linh lạc ấn của ngươi thế mà vẫn còn."

Con cóc trắng như tuyết này, chính là tiên thiên dị chủng thời đại thái hoang, tên gọi "Thôn Thiên Tiên Thiềm", sinh ra trong hỗn độn bổn nguyên, cực kỳ hiếm thấy.

Ở trong "thái hoang tiên thiên linh phổ đồ giám" bộ cổ kinh này ghi lại, Thôn Thiên Tiên Thiềm chính là một trong ba mươi chín loại tiên thiên dị chủng, thiên phú dị bẩm, thần thông kinh thế, có thể nuốt luyện lực lượng nhật nguyệt tinh thần, có thể hấp thu khí hung sát tai kiếp trong hư không.

Lúc trước ở Vĩnh Dạ học cung, con Thôn Thiên Tiên Thiềm này chính là một trong "bốn đại hộ sơn chân linh", rống vang một tiếng, hồn phi mệnh tang (mệnh tang: mất mạng)!
Bình Luận (0)
Comment