Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 3548 - Chương 3548: Bóng Dáng Chư Thần (2)

Chương 3548: Bóng dáng chư thần (2) Chương 3548: Bóng dáng chư thần (2)

Tô Dịch thuận miệng nói: "Nhưng như vậy, nhất định sẽ làm ngươi gặp kiếp số càng thêm thê thảm nặng nề, thiên cơ không thể tiết lộ, cũng không phải là tùy tiện nói."

Lão đạo lôi thôi nhất thời nghẹn lời, than thở: "Khi ta đi lên đạo bói toán này, chẳng khác nào bước lên một con đường không thể quay về, đời này không giãy thoát được nữa."

Khi nói chuyện với nhau, đột nhiên một tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Dưới bầu trời, chỉ thấy Chúc U Đại Bằng Điểu phát ra tiếng kêu thảm thiết, thân thể bị một đạo kiếp quang màu xám trắng quỷ dị bổ trúng, gắt gao giam cầm ở đó.

Chúc U Đại Bằng Điểu không thể giãy thoát, thân thể cũng như sắp bị hủy diệt, toàn thân xuất hiện từng vết rách máu chảy đầm đìa, lông chim xơ xác.

Lão đạo lôi thôi bị dọa giật mình, ngay lập tức bay lên trời, vung tay ném ra một cái la bàn đen tuyền.

Răng rắc!

La bàn nổ tung, chia năm xẻ bảy.

Ở trước một đạo kiếp quang xám trắng kia, thế mà yếu ớt không chịu nổi như tờ giấy.

Lão đạo lôi thôi không rảnh để đau lòng bảo vật, chợt phát ra một tiếng rống to, rút ra đai lưng quần, nâng tay vung một cái.

Đai lưng quần kia rõ ràng là một sợi dây thừng màu đen, bao trùm đạo văn vặn vẹo kỳ dị rậm rạp, theo lão đạo lôi thôi nâng tay đánh ra.

Sợi dây thừng thần màu đen nhất thời hóa thành một sợi roi sấm sét cuồng bạo, bổ về phía kiếp quang màu xám trắng kia.

ẦM!

Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang vọng.

Làm lòng người lạnh ngắt là, kiếp quang màu xám trắng kia cực đoan bá đạo khủng bố, khẽ đụng chạm mà thôi, dây thừng màu đen đã trực tiếp chém làm hai đoạn!

"Đệch!"

Lão đạo lôi thôi nổi trận lôi đình.

Chúc U Đại Bằng Điểu cũng đang kêu thảm thiết: "Lão khốn kiếp, ngươi rốt cuộc có được không? Không thấy lão tử sắp chết? Mau dùng bảo bối áp đáy hòm của ngươi! Mau lên ——!"

Tô Dịch nhíu mày, đang muốn ra tay.

Lão đạo lôi thôi hét to: "Ngươi đừng động vào! Tuyệt đối đừng đi dính vào lực lượng bực này, nếu không, nhất định sẽ bị thần linh không thể biết nhằm vào, vậy thật sự hậu hoạn vô cùng!"

Khi nói chuyện, ông lão gầy trơ xương này chợt nghiến răng một cái, bùng nổ lao lên, hai tay giơ một cái bàn xoay đồng xanh lớn khoảng một thước, hung hăng đập qua.

ẦM! !

Kiếp quang màu xám trắng kịch liệt run rẩy, cuối cùng giống như không chịu nổi gánh nặng, ầm ầm tan vỡ.

Nhưng một màn quỷ dị đã xảy ra, theo kiếp quang màu xám trắng kia biến thành vô số hào quang rơi vãi, đã thiêu đốt bàn xoay đồng xanh của lão đạo lôi thôi cũng xuất hiện từng vết cháy.

Bản thân lão đạo lôi thôi cũng bị một ít mưa ánh sáng dính đến, da thịt bị thiêu đốt ra những cái lỗ thủng thật nhỏ, lão đau tới mức nhe răng trợn mắt, kêu thảm liên tục.

Cuối cùng, lão đạo lôi thôi vẫn cứng rắn chống đỡ qua được.

Mà Chúc U Đại Bằng Điểu sau khi được cứu vớt, hóa thành kích cỡ khoảng một thước, thất tha thất thểu đứng vững ở trên không.

Chỉ là một con mắt dựng thẳng kia của nó lại đang chảy máu!

Nhìn ghê người!

"Thương thế như thế nào?"

Tô Dịch ngay lập tức đi lên đón.

Lão đạo lôi thôi lại như căn bản không để ý thương thế trên người, nhếch miệng cười, phấn khởi vỗ đùi, nói: "Thành công rồi! Lão tử biết ngay mà, khi ngươi cái gã này quay về tiên giới, bí mật Thái Võ sơn biến mất, nhất định sẽ trồi lên mặt nước!"

Nói xong, lão kịch liệt ho khan, khuôn mặt già nua trắng bệch tái nhợt, thiếu chút nữa ngã từ trên không trung xuống.

Tô Dịch nâng tay đỡ lấy lão, thở dài: "Ngươi nếu chết, ta đời này sợ đều sẽ không yên lòng."

Lão đạo lôi thôi tức giận nói: "Yên tâm, lão tử trước kia gặp kiếp số nhiều rồi, căn bản không để ý gặp thêm một lần nữa."

"Ta mới thê thảm nhất được không? Lão tử sớm biết sẽ đụng tới kiếp số như vậy, ngươi dù tìm cho ta trăm ngàn con chim bằng mái, ta cũng không đến!"

Chúc U Đại Bằng Điểu bi phẫn kêu to, toàn thân nó lông vũ xơ xác, thân thể cũng như bị đốt cháy khét, biến thành một con chim trụi lông, đặc biệt thê thảm chật vật.

Lão đạo lôi thôi sốt ruột không chịu nổi nói: "Bớt con mẹ nó nói lời thừa, mau nói ngươi vừa rồi rốt cuộc đã nhìm trộm được cái gì?"

Ánh mắt Tô Dịch cũng nhìn về phía Chúc U Đại Bằng Điểu.

Chúc U Đại Bằng Điểu đau thương nói: "Ta bị thương nghiêm trọng như thế, ngươi thế mà còn có tâm tư quan tâm cái khác? Ngươi lão khốn kiếp này cũng quá vô lương tâm!"

Bốp!

Lão đạo lôi thôi vỗ một cái lên sọ não đối phương, nổi trận lôi đình,"Lão tử vì cứu ngươi, đã hủy diệt hai kiện bí bảo, 'Diễn Thiên Thần Bàn' cũng bị tổn hại, ngay cả chính mình cũng bị thương nghiêm trọng, ngươi còn nói không quan tâm ngươi?"

Chúc U Đại Bằng Điểu nhất thời ủ rũ, thở dài: "Ngộ nhân bất thục*, đại để như thế, lão tử lúc trước sao lại mắc bẫy của ngươi chứ?"

* một thành ngữ Trung Quốc, có thể hiểu là một người phụ nữ lấy phải một người chồng không tốt

Mắt thấy lão đạo lôi thôi còn muốn ra tay, nó vội vàng mở miệng, mang chuyện vừa rồi vận dụng "Chúc U Chi Mục" thăm dò được nói ra.

"Lúc trước, ta thăm dò nơi đây, đột nhiên bắt giữ được một tia lực lượng thần bí quỷ dị, còn chưa chờ ta phản ứng, liền như trong hoảng hốt tiến vào bên trong một cái ảo cảnh."

Trong mắt Chúc U Đại Bằng Điểu hiện lên một phần kinh sợ không che giấu được,"Ở trong mảng ảo cảnh đó, ta nhìn thấy một dòng sông vắt ngang ở trong hư vô, mênh mông cuồn cuộn, vô ngần vô tận."
Bình Luận (0)
Comment