Chương 3607: Kẻ yếu cũng không thể thông cảm (1)
Chương 3607: Kẻ yếu cũng không thể thông cảm (1)
Từ khi nào, thiên quan thứ bảy vậy mà cũng đã lưu lạc đến mức không chịu được như thế?
Căn bản không cần nghĩ, hôm nay, nếu đổi là người khác, sợ là sớm bị đám người Thẩm Thanh Thạch coi là đồ bỏ đi tiến hành giao dịch, thỏa hiệp với dị vực ma tộc!
Lại nghĩ đến, cảnh tượng chướng khí mù mịt, lộn xộn hỗn loạn kia trong Vạn Tinh thành, suy nghĩ một chút đoạn lời điên cuồng bi ai đó của Tiên Quân Chương Lâm, Tô Dịch liền hận đến nghiến răng.
Hôm nay, phải tiến hành thanh toán đối với thiên quan thứ bảy!
Vô luận ai tới, đều không ngăn được!
Mà lúc này, còn có một Tiên Vương cần bị thanh toán.
Vù!
Ánh mắt Tô Dịch nhìn về phía nam tử tóc bạc áo bào xám kia.
Ngọ Tranh Càn!
Lúc trước, chính là người này tát Chương Lâm một cái tát, cũng chính là hắn đề nghị đầu tiên, muốn coi Tô Dịch là đồ bỏ, tiến hành giao dịch.
Mà khi phát hiện ánh mắt Tô Dịch nhìn qua, Ngọ Tranh Càn sớm bị dọa cả người toát mồ hôi lạnh chợt hét lớn: "Tô Dịch, ta chính là trưởng lão Thần Hỏa giáo, ngươi nếu giết ta, nhất định không được chết tử tế!"
Thần Hỏa giáo!
Đó là một trong ba đại ma môn, quái vật lớn có thể xưng đầu sỏ.
Chỉ dựa vào cái bảng hiệu này, liền đủ để chấn nhiếp đại đa số thế lực cùng cường giả ở tiên giới.
Nhưng Ngọ Tranh Càn không biết là, trước đó không lâu ở trong di tích Vĩnh Dạ học cung, Tô Dịch đã từng giết một đám Tiên Quân Thần Hỏa giáo, đâu có thể nào để ý chút uy hiếp này?
"Bây giờ, cũng mời ngươi chịu chết!"
Tô Dịch lạnh nhạt lên tiếng.
Như chúa tể trên trời hạ đạt ý chỉ.
Ngọ Tranh Càn kinh hãi, xoay người bỏ chạy.
Hơn nữa hắn đủ ác đối với mình, không tiếc tự tổn hại tu vi, trực tiếp thi triển một môn bí thuật cấm kỵ tiến hành bỏ chạy.
Nhưng còn ở nửa đường, ẦM! !
Một tiếng nổ lớn vang lên, bóng người Ngọ Tranh Càn hung hăng đánh lên một bức tường nối tiếp trời đất, bức tường kia do chu thiên quy tắc biến thành, không thể phá vỡ.
Dưới phát va chạm này, dù là Ngọ Tranh Càn có được tu vi Tiên Vương, vẫn đau tới mức trước mắt biến thành màu đen, mắt nổ đom đóm, bóng người cũng lảo đảo một cái.
Còn chưa chờ đứng vững, ẦM một tiếng, một bức tường nối tiếp trời đất kia chợt hóa thành trật tự lôi đình như thác nước, đánh giết xuống.
Trong tích tắc, thân thể Ngọ Tranh Càn vỡ nát tan rã, hình thần câu diệt.
Trước khi chết, phát ra tiếng gào rống không cam lòng rung trời.
Đến đây, các Tiên Vương lúc trước cùng Thẩm Thanh Thạch kêu gào bảo Tô Dịch chịu chết, đều bị thanh toán, đền tội ngay tại chỗ!
Toàn trường tĩnh mịch, lặng ngắt như tờ.
Toàn bộ cường giả trên dưới thiên quan thứ bảy, đều bị dọa đến mức dại ra ở đó.
Bốn vị Tiên Vương, lục tục bị giết!
Cái này nếu truyền tới thiên hạ tiên giới, nhất định sẽ dẫn phát sóng gió ngập trời, nhấc lên một hồi chấn động không thể đoán trước!
"Giết hay lắm, cho dù tu vi cao nữa, thân phận tôn quý nữa, nhưng nếu đặt cược sai lầm lớn, cũng phải tiến hành thanh toán, không thể dễ dàng bỏ qua!"
Bùi Hồng Cảnh trầm giọng nói.
Hắn tâm tình kích động, chỉ cảm thấy sảng khoái đầm đìa, lòng dạ khoan khoái.
"Không tồi, nếu giữ lại tính mạng hắn, làm sao đối mặt với các tổ tiên trong năm tháng quá khứ từng chết trận ở đây?"
Tương Vân phu nhân rất tán đồng.
Nàng rung động bởi thủ đoạn thiết huyết của Tô Dịch, cũng vì thế cảm thấy kích động, phấn chấn.
Thiên quan thứ bảy này tàng ô nạp cấu*, chướng khí mù mịt, sớm nên tiến hành một hồi thanh toán triệt để hoàn toàn oanh oanh liệt liệt!
* ẩn chứa những điều xấu xa, dơ bẩn
Tiên Vương lại như thế nào?
Đáng giết liền giết ngay!
Chỉ có như thế, mới có thể gột rửa càn khôn, uy hiếp bọn đạo chích!
"Tô Dịch, ngươi xong rồi, ngươi giết bốn vị Tiên Vương, tiên giới về sau, tuyệt đối không có chỗ cho ngươi dung thân!"
Trấn Thủ sứ Thẩm Thanh Thạch bị trấn áp ở trong lồng giam lớn tiếng gào rống.
Bốn vị Tiên Vương kia đều có lai lịch, đều có một thế lực lớn đứng sau lưng.
Trước mắt, Tô Dịch động đao đối với bọn họ, cũng không khác gì động thủ trên đầu thái tuế!
Tô Dịch không bận tâm tới.
Hắn tính xử quyết Thẩm Thanh Thạch cuối cùng.
Về phần bây giờ...
Thanh toán vừa mới bắt đầu mà thôi, phải tiến hành đến cùng!
Còn chưa chờ Tô Dịch ra tay.
Trên tường thành thiên quan thứ bảy, một nam tử áo bào ngọc lớn tiếng nói: "Tô Dịch, thứ ta cả gan, hỏi ngươi một câu, ngươi giết bốn vị Tiên Vương của thiên quan thứ bảy chúng ta, càng nhốt Trấn Thủ sứ, có khác gì giúp kẻ địch?"
"Ngươi lại có từng nghĩ, về sau thiên quan thứ bảy này nguyên khí tổn thương nặng nề, ai tới tọa trấn ngăn địch hay không?"
Thanh âm khẳng khái, tiến hành chất vấn đối với Tô Dịch!
Tô Dịch lạnh lùng nói: "Thiên quan thứ bảy thà rằng chỉ còn lại có một tướng thủ thành có cốt khí, cũng tuyệt đối sẽ không lưu lại những kẻ khốn kiếp hướng kẻ địch thỏa hiệp!"
Dừng một chút, hắn nói: "Nếu ta nhớ không lầm, lúc trước ngươi cũng từng lớn tiếng tỏ thái độ, kêu gào bảo ta đi chịu chết, đúng không?"
Nam tử áo bào ngọc biến sắc hẳn.
Còn chưa chờ hắn nói cái gì, một mảng kiếm khí bỗng dưng lóe lên, chém giết hắn ngay tại chỗ!
"Một phế vật không có cốt khí, còn chất vấn ta chuyện trấn thủ thiên quan thứ bảy, buồn cười cỡ nào!"
Ánh mắt Tô Dịch đảo qua mọi người ở đây,"Lúc trước, ta nhìn rất rõ, trong các ngươi, có không ít kẻ nhu nhược giống hắn!"
Lập tức, toàn trường tràn đầy bối rối.