Chương 3722: Tọa hoài bất loạn (1)
Chương 3722: Tọa hoài bất loạn (1)
Quan trọng nhất là, thế lực Tiểu Như Ý Trai, sớm đã bị Vạn Linh giáo nhằm vào!
Giống thần kiếp trên người Lưu Vân Tiên Vương gặp, có liên quan với Vạn Linh giáo.
Mà Thanh Vi lần này quay về, điều cần làm là lấy danh nghĩa sư tôn Lưu Vân Tiên Vương, mang lực lượng dưới trướng Tiểu Như Ý Trai xé chẵn ra lẻ, hoàn toàn ẩn nấp trong bóng tối, chờ đợi về sau thời cơ chín muồi, lại một lần nữa xuất thế.
Biết những thứ này, Tô Dịch không khỏi cảm khái.
Nhớ về trước Thời Đại Tiên Vẫn, Tiểu Như Ý Trai chính là thế lực siêu nhiên hàng đầu tiên giới, xa không phải các đầu sỏ tiên giới đương thời có thể so sánh.
Nhưng vật đổi sao dời, Tiểu Như Ý Trai hôm nay đã thua xa trước đây!
"Cũng được, vậy ngươi chuẩn bị một phen, chúng ta hôm nay liền khởi hành."
Tô Dịch đáp ứng.
Cùng ngày, Tô Dịch và Thanh Vi cùng nhau rời khỏi Vấn Huyền địa cung. ...
Bóng đêm như nước.
Một chiếc bảo thuyền bay đi dưới bầu trời.
Trên bảo thuyền, Tô Dịch nằm ở trong ghế mây, đang ngây người.
Khi không tu luyện, hắn vẫn luôn rất lười, lười tới mức cũng không muốn nhúc nhích một cái, như một con cá muối, cái gì cũng không muốn, cái gì cũng không làm.
Khác với trước kia là, hắn dùng Thiên Huyễn Băng Tàm Ti luyện chế pháp bào huyễn hóa ra một bộ áo dài trắng như tuyết, mái tóc dài tùy ý búi lên ở sau đầu.
Khuôn mặt tuấn tú như cũ, nhưng đã lại tiến hành một lần dịch dung.
Khí chất toàn thân, cũng trở nên cao ngạo như tuyết, lạnh lẽo như băng.
Thanh Vi gập đầu gối ngồi ở trên băng ghế nhỏ một bên, góc váy thu lại trên đầu gối, trước người bày một cái lò lửa nhỏ, đang pha trà.
Nàng dung mạo tinh xảo xinh đẹp, quyến rũ tuyệt tục, da thịt trắng như tuyết, điều rất khó được là dáng người cực kỳ ngạo nhân, lúc này ngồi ở trên băng ghế nhỏ, hơn phân nửa mông đều ép ra, phác họa ra một độ cong no đủ kinh người.
Nàng eo nhỏ cổ cao, mái tóc màu xanh tím búi thành một cái búi tóc lỏng, trong sự lười nhác mang theo một tia phong vận khác.
Một đôi mắt đẹp long lanh kia khi ngẫu nhiên nhìn về phía Tô Dịch, giống như sợ bị phát hiện, rất nhanh sẽ thu hồi ánh mắt.
Rất nhanh, trà đã pha xong, Thanh Vi cầm lấy một cái chén ngọc, rót đầy một chén, đưa cho Tô Dịch,"Đại nhân, mời dùng trà."
Giọng thanh thúy dễ nghe, mang theo một tia từ tính độc đáo.
Tô Dịch tiếp nhận chén trà, nói: "Đa tạ."
Từ một khắc đó bước lên bảo thuyền, Thanh Vi đã bận trước bận sau, trải giường gấp chăn, pha trà rót nước cho Tô Dịch, còn cố ý chuẩn bị rượu, điểm tâm, trái cây đồ ăn vặt.
Tô Dịch lúc ban đầu còn có chút không thích ứng, nhưng hắn nhìn ra được, tâm tình Thanh Vi tựa như rất không tệ, cũng liền không ngăn cản nàng làm như vậy.
"Có thể hầu hạ ở bên cạnh đại nhân, là vinh hạnh của ta, đại nhân không cần nói cảm ơn."
Thanh Vi vén lên một lọn tóc đen bên tai, cười tươi.
Khác với thiếu nữ, Thanh Vi phong tư tuyệt đại, rõ ràng là một tuyệt thế vưu vật hại nước hại dân, khẽ nhăn mày cười, cũng có phong tình vạn chủng.
Loại xinh đẹp đó, cũng càng mị hoặc lòng người.
Tô Dịch cười cười, nói: "Ngươi một vị tuyệt thế mỹ nhân như vậy, nếu bị người ta nhìn thấy quỳ gối ở đây, pha trà cho ta, sợ là thế nào cũng tìm ta liều mạng."
Thanh Vi mỉm cười, ngẩng mặt lên, mắt phượng xinh đẹp chớp chớp, nói: "Ở trong mắt đại nhân, ta... Cũng tính là hai chữ tuyệt thế sao?"
Tô Dịch buồn cười nói: "Ta lại không mù, còn nhìn không ra sao?"
Bờ môi đỏ mọng sáng bóng lấp lánh của Thanh Vi khẽ mím, đuôi lông mày khóe mắt tràn đầy ý cười tủm tỉm, nói: "Ở trong mắt ta, đại nhân không cách nào dùng hai chữ tuyệt thế hình dung, mà là cử thế vô song!"
Nói xong, nàng như rất có cảm xúc, lẩm bẩm: "Trước kia, ta chưa từng nghĩ tới, có cơ hội có thể hầu hạ ở bên người đại nhân, còn nhớ lúc ở chợ Hắc Long, càng là đại nhân cứu ta trong nước lửa, mới khiến ta tránh được trở thành đồ chơi của thánh tử Vạn Linh giáo."
"Thẳng đến lúc ở Hỏa Tiêu tiên thành, đại nhân lại đã cứu ta cùng sư tôn một mạng, ngay cả thần kiếp trên người sư tôn, cũng là do đại nhân hóa giải."
"Các loại ân tình này, ta... Vẫn luôn ghi khắc ở trong lòng, trước sau không biết nên báo đáp như thế nào."
Nói xong lời cuối cùng, nàng đột nhiên ngẩng lên khuôn mặt có thể nói kinh diễm tuyệt thế kia, mắt phượng chăm chú nhìn Tô Dịch, lồng ngực cao ngất kia cũng đang kịch liệt phập phồng, như muốn nói cái gì, lại rất do dự.
Hồi lâu sau, nàng mới như lấy đủ dũng khí, thanh âm nhỏ như muỗi kêu, nói: "Đại nhân, đêm đã khuya, để ta tới hầu hạ ngài... Trở về phòng nghỉ ngơ đi."
Nói xong, khuôn mặt xinh đẹp của nàng nóng rát, ửng đỏ lên, theo bản năng cúi thấp đầu.
Tô Dịch uống cạn nước trà trong chén, đưa cho Thanh Vi, ôn hòa nói: "Ta không cần loại báo đáp này, ngươi đó, đừng nghĩ nhiều, dù là xem ở trên mặt mũi Tiêu Như Ý, ta cũng sẽ giúp ngươi, căn bản không cần ngươi dùng phương thức này tới báo đáp."
Thanh Vi ngẩn ra, trong lòng nhất thời bối rối, vội vàng giải thích: "Nhưng ta..."
Tô Dịch vươn người đứng dậy, cười nói: "Đi, uống rượu với ta đi, nếu ngươi đêm nay có thể trút ta quá chén, ta mặc ngươi bài bố."
Thanh Vi ngẩn ngơ, sau đó đứng bật dậy, nghiêm túc nói: "Đại nhân, vậy ta sẽ không khách khí."
Tô Dịch không khỏi bật cười,"Tốt nhất đừng khách khí."