Chương 3819: Một kiếm đánh tới (2)
Chương 3819: Một kiếm đánh tới (2)
Hồn Thiên Đế Quân mặt không biểu cảm nói: "Đừng giả bộ nữa, trong tay ngươi lão tiểu tử này nắm giữ bí bảo thần linh ban tặng, đủ có thể uy hiếp đến tính mạng của ta, dưới tình huống bực này, ngươi sao có thể sợ ta sẽ lật lọng?"
"Xét đến cùng, ngươi là không muốn giúp ta mà thôi, còn muốn lợi dụng thần họa trên người ta, để ta chịu quản chế bởi ngươi!"
Trong thanh âm hắn tràn đầy lạnh lẽo cùng châm chọc.
Một tên Tiên Vương, dám ở trước mặt hắn chơi tâm thuật, quả thực buồn cười!
Vạn Linh giáo chủ nheo mắt, nói: "Đạo huynh, hy vọng ngươi đừng làm ta thất vọng."
Hắn thu hồi bí phù màu đen trong tay, đổi một khối ngọc giản luyện chế bằng xương, nói: "Trong này, chính là một môn bí thuật hóa giải thần họa."
Nói xong, muốn ném nó cho Thiên Toán Tử cách đó không xa.
Hồn Thiên Đế Quân lại lần nữa thay đổi chủ ý, nói: "Khoan đã, trực tiếp cho ta là được!"
Móa!
Thiên Toán Tử tức giận đến mức muốn chửi, Hồn Thiên lão nhi này quả thực quá mức không ra làm sao!
Vạn Linh giáo chủ không chần chờ, mang khối ngọc giản xương kia cách không đưa cho Hồn Thiên Đế Quân.
Ông!
Hồn Thiên Đế Quân bấm tay điểm một cái, ngọc giản xương kia dừng lại trước mặt cách ba thước.
Thẳng đến sau khi lấy thần niệm điều tra ra không có hung hiểm, hắn lúc này mới thu hồi khối ngọc giản này, nói: "Chờ chút, để ta nhìn trước một cái."
"Muốn hoàn toàn hóa giải thần họa, cần lực lượng thần linh ban tặng?"
Sau khi xem qua ngọc giản, sắc mặt Hồn Thiên Đế Quân lập tức âm trầm xuống, trong mắt dâng trào sát khí,"Lão tiểu tử, ngươi đây là đùa giỡn bổn tọa?"
Vạn Linh giáo chủ nhíu mày nói: "Ngươi nên rõ, thần họa là lực lượng tai kiếp cấm kỵ cỡ nào, nếu không có lực lượng thần linh, sao có thể trừ tận gốc?"
Dừng một chút, hắn nói: "Bí pháp trong ngọc giản kia, tuy không thể trừ tận gốc thần họa, lại có thể giúp ngươi áp chế lực lượng thần họa ăn mòn!"
"Ngoài ra, chờ sau khi thần tử đại nhân giá lâm, lấy thủ đoạn của thần tử đại nhân, nhất định có thể giúp ngươi hoàn toàn hóa giải thần họa trên người!"
Hồn Thiên Đế Quân hừ lạnh, nói: "Hy vọng như ngươi nói."
Vạn Linh giáo chủ nhất thời âm thầm thở phào.
Nhưng lúc này, Thiên Toán Tử đột nhiên nói: "Hồn Thiên lão nhi, ngươi không lo lắng sau khi tiếp dẫn thần tử kia tới đây, đối phương diệt ngươi?"
Hồn Thiên Đế Quân lại cười lên, thản nhiên nói: "Thần tử mới đến, nhất định cần trợ thủ, Vạn Linh giáo chủ Tiên Vương như vậy cũng có thể làm thần sứ, ngươi cảm thấy ta không được?"
Vạn Linh giáo chủ khẽ biến sắc, nhưng cuối cùng chưa nói cái gì.
Thiên Toán Tử thì châm chọc nói: "Quả nhiên không hổ là ngươi, đường đường một đời yêu đế, vậy mà lại không để ý mặt mũi, muốn đi làm chó cho người ta! Còn nói to mồm không biết ngượng như vậy!"
Hồn Thiên Đế Quân không bận tâm, nói: "Nếu muốn đạt được cái gì, thì phải trả giá đối ứng, vị thần tử kia không chỉ có thể giúp ta trừ tận gốc thần họa trên người, nếu có thể đạt được hắn tín nhiệm, đủ có thể ở lúc con đường thành thần xuất hiện, khiến ta có nhiều cơ hội hơn chứng đạo thành thần!"
"Cái này, gọi là gần quan được ban lộc!"
Thiên Toán Tử nhất thời nghẹn lời.
Vạn Linh giáo chủ cũng vẻ mặt khác thường, nói: "Đạo huynh đã có tính toán này, còn xin nhanh chóng ra tay."
Hồn Thiên Đế Quân khẽ gật đầu.
Trên thực tế, hắn cũng đã không chống đỡ được quá lâu, toàn lực vận chuyển tòa đàn tràng này, khiến hắn đế quân như vậy cũng cảm thấy ăn không tiêu.
Đương nhiên, mặt ngoài hắn vẫn rất thong dong.
"Mở!"
Hít sâu một hơi, Hồn Thiên Đế Quân chợt quát to một tiếng.
ẦM!
Một hư ảnh đại thụ giống như cắm rễ chư thiên vạn giới kia chấn động, sau đó một cành cây bay lên trời, vươn vào chỗ sâu trong vô ngần của bầu trời, xuyên qua từng bức tường thời không, thẳng đến cuối cùng, hung hăng đánh lên một bức tường biên giới thần bí cao xa.
Một chớp mắt này, ở chỗ sâu trong bầu trời rung chuyển, lực lượng thời không sôi trào, như vô số biên giới bị đánh thủng, mà một luồng hào quang chói mắt, từ chỗ cực xa xôi lan tràn đến.
Đó rõ ràng là một đường hầm thời không, thành lập ở trên một cành cây gần như hư ảo kia, trong chớp mắt mà thôi, đã hiện lên phía trên bầu trời.
"Thành công rồi!"
Vạn Linh giáo chủ lộ ra vẻ mặt vui mừng.
Đại đạo bí văn bao trùm tòa đàn tràng này, thực ra là một cái tọa độ không gian.
Mà bây giờ, một con đường đi thông thần vực đã từ chỗ sâu trong vô ngần thời không đắp thành!
ẦM!
Bầu trời quay cuồng, lực lượng thời không hóa thành cánh cửa vòng xoáy vặn vẹo, giống như bầu trời mở ra một cái mồm như chậu máu.
Mơ hồ đã có thể nhìn thấy, trong cánh cửa thời không kia, lộ ra một bóng người cao to vĩ ngạn, tắm rửa thần quang lấp lánh.
Như thần ở trên cao ngoài cửu thiên!
Thiên Toán Tử và Chúc U Đại Bằng Điểu đều rung động.
Đây là một con đường từ "thần vực" xuyên tới?
Một bóng người vĩ ngạn kia, chẳng lẽ chính là thần tử trong miệng Vạn Linh giáo chủ?
Đàn tràng trăm trượng như sôi trào, lóe ra phù văn lấp lánh, trên tế đàn chín thước, một đoạn rễ cây cháy khô kia thiêu đốt, hư ảnh đại thụ lộ ra cũng càng thêm ngưng thực.
Sắc mặt Hồn Thiên Đế Quân đã trắng bệch, trên trán đầy mồ hôi.
Vận chuyển trận này tiêu hao quá nghiêm trọng, đến bây giờ, hắn cũng sắp không chống đỡ được rồi.
Chẳng qua, khi xa xa nhìn thấy trong cánh cửa thời không kia lộ ra bóng người vĩ ngạn, ở sâu trong đôi mắt hắn cũng hiện lên một mảng biểu cảm lạ.