Chương 3838: Gảy một khúc (1)
Chương 3838: Gảy một khúc (1)
Chẳng lẽ nói, Thích Phù Phong điều tra chân tướng Bệ Ngạn linh tộc bị diệt, cùng Vạn Kiếm tiên tông có liên quan?
Nghĩ đến đây, Tô Dịch nói: "Bọn họ đã đi đâu?"
Nhạc Văn nói: "Vạn Kiếm tiên tông!"
Tô Dịch hỏi tiếp: "Đã là chuyện của Vạn Kiếm tiên tông, vì sao Thích Phù Phong sẽ xuất hiện ở trên địa bàn của ngươi?"
Trên trán Nhạc Văn toát mồ hôi lạnh, nói: "Ngày hôm qua, Thích Phù Phong trốn vào Hoàng Vân tiên thành, Vạn Kiếm tiên tông hạ lệnh, bảo phủ thành chủ ta phái cao thủ tiến hành lùng bắt, sau khi bắt được Thích Phù Phong, chúng ta liền mang hắn về phủ thành chủ."
Nói xong, hắn vội vàng giải thích: "Đại nhân, chúng ta cũng là phụng mệnh làm việc, không dám không theo, mong ngài khoan dung độ lượng..."
Rắc!
Cổ Nhạc Văn gãy, thân thể hóa thành tro bụi bay lả tả.
Tô Dịch xoay người mà đi.
Từ đầu đến cuối, hắn tiếc chữ như vàng, lạnh nhạt mà bình tĩnh, không chút nào dài dòng bẩn thỉu, nhưng thủ đoạn sắc bén bá đạo kia, lại rung động tất cả mọi người ở đây.
Thẳng tới lúc đến ngoài đại điện, Tô Dịch nói: "Chuyện còn lại giao cho ngươi, ta ở ngoài thành chờ ngươi, nửa khắc sau, xuất phát tới Vạn Kiếm tiên tông."
Nói xong, hắn chắp tay sau lưng, bước về phía xa.
"Vâng!"
Chúc U Đại Bằng Điểu nhận lệnh.
Không ổn!
Các vị khách kia đều sợ mất vía.
Bọn họ chỉ là đến dự tiệc, nhưng nào có thể ngờ được, lại quấn vào một tràng sóng gió như vậy?
Ầm ầm!
Chúc U Đại Bằng Điểu dang đôi cánh, một luồng uy thế Tiên Vương cảnh theo đó bao trùm toàn bộ phủ thành chủ.
Mọi người sợ mất vía. ...
Cùng ngày, phủ thành chủ Hoàng Vân tiên thành bị diệt, hóa thành phế tích.
Cũng ở cùng ngày, Tô Dịch cưỡi trên lưng Chúc U Đại Bằng Điểu, nhân lúc bóng đêm, chạy tới Vạn Kiếm tiên tông!
"Lão Hư, lần này nếu không thể không ra tay đối với Vạn Kiếm tiên tông, coi như giúp ngươi thanh lý môn hộ!"
Trên đường, Tô Dịch lẩm bẩm trong lòng, nhớ tới Hư Phù Thế.
Hư Phù Thế là tri kỉ bạn tốt của hắn kiếp trước.
Cũng là khai phái tổ sư của Vạn Kiếm tiên tông!...
Đêm khuya.
Gió đêm hiu hiu, trăng thưa sao mờ, vạn vật yên tĩnh.
Trên một dốc núi.
Lỗ Dương ngồi khoanh chân, trước người bày một cái đàn cổ.
Mười ngón tay hắn khẽ lướt trên dây đàn, tiếng đàn trầm thấp, như khóc như kể, lộ ra một ý ủ dột tịch liêu.
Làm nội môn cửu trưởng lão của Vạn Kiếm tiên tông, Lỗ Dương vốn có mỹ dự "cầm kiếm song tuyệt", ở toàn bộ cảnh nội Văn Châu, có thể xưng là Tiên Quân đứng đầu đếm trên đầu ngón tay.
Hắn bóng người gầy, khí chất cứng cáp như cây tùng, đôi mắt khép kín, như hoàn toàn đắm chìm ở trong đánh đàn.
ẦM!
Đột nhiên, một bóng người đầm đìa máu từ trên trời giáng xuống, đập vào trên mặt đất cách vách núi không xa.
Bóng người đó toàn thân tàn phá, đầy vết kiếm nhìn ghê người, máu thịt mơ hồ, mái tóc dài cũng dính đầy bùn đất cùng máu.
Nhìn kỹ, rõ ràng là Thích Phù Phong!
Hắn biến dạng hẳn, bị thương thê thảm nặng nề, rõ ràng chịu đủ tra tấn cùng khổ hình, cả người tìm không thấy một chỗ nào lành lặn, một thân khí cơ suy yếu vặn vẹo hỗn loạn.
Sau khi rơi xuống đất, hắn dồn dập thở dốc, cả người đều đang run rẩy, mặc cho dùng sức như thế nào, cũng không đứng lên được.
Ngay sau đó, một nữ tử mặc váy đỏ như lửa nhẹ nhàng hạ xuống đất.
Nàng dung mạo không tầm thường, rất xinh đẹp, khí chất lạnh lùng cô độc, lưng đeo hộp kiếm.
Khi bóng người hạ xuống đất, nàng một chân trực tiếp giẫm lên cái đầu đầm đìa máu kia của Thích Phù Phong, giẫm mặt hắn ấn xuống đất, thất khiếu chảy máu, thoạt nhìn cực kỳ thê thảm.
Nữ tử váy đỏ lại vẻ mặt lạnh nhạt, hoàn toàn không thèm để ý.
"Sư huynh, gã này xương cốt cứng bất ngờ, mặc cho ta vận dụng các loại khổ hình, cũng đều không thể cạy miệng của hắn."
Nữ tử váy đỏ có chút bất đắc dĩ day day gò má.
Nàng vẫn là lần đầu đụng phải nhân vật không sợ chết như thế.
Nơi xa, Lỗ Dương hãy còn đang đánh đàn.
Thẳng đến hồi lâu sau, hắn đè mười ngón tay trên dây đàn, than khẽ, nói: "Nói bao nhiêu lần rồi, ở lúc ta đánh đàn, đừng quấy rầy ta."
Nói xong, hắn mở mắt, quay đầu nhìn về phía nữ tử váy đỏ, nói: "Có từng thương tổn thần hồn hắn không?"
Nữ tử váy đỏ lắc đầu: "Không."
Lỗ Dương khẽ gật đầu, nói: "Vậy thì tốt, chờ sau khi quay về tông môn, giao hắn cho hình phạt trưởng lão, tiến hành sưu hồn là được."
Nữ tử váy đỏ lẩm bẩm: "Sư huynh, ta đến bây giờ cũng không rõ, vì sao phải đuổi giết người này, một tên Tiên Quân mà thôi, tìm hiểu lại là manh mối có liên quan với Bệ Ngạn linh tộc bị diệt, lại có quan hệ với Vạn Kiếm tiên tông chúng ta?"
Lỗ Dương cười cười, nói: "Ta cũng không rõ, nhưng có thể xác định là, chưởng giáo một khi đã sắp xếp như vậy, nhất định có thâm ý."
"Được rồi, ngươi nếu còn muốn dùng hình với hắn, thì đi một bên, đừng quấy rầy ta nữa, chờ ta gảy một khúc nữa, liền khởi hành quay về tông môn, trước khi trời sáng, hẳn có thể đến."
Nói xong, Lỗ Dương khép đôi mắt, mười ngón tay lướt đi, bắt đầu đánh đàn lần nữa.
Nữ tử váy đỏ nhíu nhíu mày, cúi đầu nhìn nhìn Thích Phù Phong như chó chết nằm ở nơi đó, trên mặt không khỏi hiện lên một phần dữ tợn.
"Ta không tin, không thể khiến ngươi mở mồm!"
Nói xong, nàng chợt túm tóc Thích Phù Phong, giống như kéo thi thể, bước về phía xa.
Thân thể Thích Phù Phong ma sát với mặt đất gập ghềnh, da tróc thịt bong, máu ồ ồ chảy ra, lưu lại ở trên mặt đất một vết máu thật dài.