Chương 3844: Giải thích (1)
Chương 3844: Giải thích (1)
Tô Dịch thì sớm lặng yên xoay người đi.
Hắn đột nhiên ý thức được một sự kiện.
Vạn Kiếm tiên tông có lẽ đã xảy ra biến cố nào đó, nhưng đại đa số người của Vạn Kiếm tiên tông này, sợ đều vẫn chưa hay biết gì.
Bọn họ nhất định cũng không rõ, mình là chuyển thế chi thân của Vĩnh Dạ Đế Quân.
Tương tự, có liên quan nguyên do Bệ Ngạn linh tộc bị diệt, chỉ sợ cũng chỉ có trong lòng các lão già kia của Vạn Kiếm tiên tông mới biết rõ.
Cái này từ trong lời lẽ khi người trung niên râu xồm kia nói đến Kiếm Bi, có thể nhìn ra được.
Ở Vạn Kiếm tiên tông, đại đa số người đối với tấm Kiếm Bi kia có cảm tình đặc thù, đối với Vĩnh Dạ Đế Quân càng cực kỳ tôn sùng ngưỡng mộ!
Nếu bọn họ sớm biết, mình chính là chuyển thế chi thân của Vương Dạ, mà tông môn bọn họ từng phái Tiên Vương đuổi giết mình, đâu có thể nào dám quang minh chính đại bàn luận chuyện này nữa?
"May mắn, Vạn Kiếm tiên tông có lẽ đã xảy ra vấn đề, còn xa chưa đến mức không có thuốc nào cứu được."
Tô Dịch thầm nghĩ.
Tâm cảnh hắn cuối cùng tốt lên một chút.
Nếu Vạn Kiếm tiên tông hoàn toàn nát bét, hắn hôm nay nói không chừng thật sự phải đại khai sát giới.
Cứ như vậy vừa suy nghĩ, Tô Dịch đã dọc theo sơn đạo khúc chiết uốn lượn, vượt qua một cây cầu bạch ngọc vắt qua không trung, tới chỗ giữa sườn núi của ngọn núi cao nhất trung ương.
Đầu tiên chiếu vào mi mắt, là một tòa diễn đạo tràng rộng lớn cổ xưa.
Do khối đá lớn màu xanh xám lát thành, phạm vi chừng vạn trượng.
Ở chỗ trung ương diễn đạo tràng, sừng sững một tấm Kiếm Bi cao chừng ngàn thước!
Kiếm Bi toàn thân màu đen, như một cây thần kiếm dựng lên chống trời, ở nắng sớm chiếu xuống, nổi lên hào quang thần bí mà hư ảo.
Đó chính là Kiếm Bi trong năm tháng từ xưa đến nay, được kiếm tu thế gian hướng tới!
Do Vương Dạ năm đó tự mình tạo ra, trong đó tuyên khắc mười ba bộ truyền thừa kiếm đạo chí cao, từ đó về sau, Kiếm Bi này cũng thành một trong các trấn phái chí bảo của Vạn Kiếm tiên tông! !
Tô Dịch chắp tay sau lưng, nheo mắt đánh giá tòa Kiếm Bi kia, một ít hình ảnh kiếp trước nhất thời như đèn kéo quân hiện lên trong đầu.
Vương Dạ khi đó, kiếm tôn cửu thiên, bao trùm đương thời, như chúa tể chí cao của tiên giới, khiến người cùng thế hệ đương thời đều ảm đạm thất sắc!
Khi đó, Hư Phù Thế vẫn còn, hai người từng ở dưới Kiếm Bi kia thoải mái chè chén, chỉ điểm giang sơn.
Đáng tiếc, vật đổi sao dời, ruộng bể nương dâu.
Thời đại quá khứ đó sớm đã kết thúc cùng điêu linh, trở thành một đám bọt sóng trên dòng sông lịch sử, tiên giới hôm nay, sớm đã thay đổi thiên địa, cảnh còn người mất.
"Các hạ là người nào, vì sao không mời tự tới?"
Đột nhiên, một thanh âm trầm hùng vang lên.
Xa xa dưới Kiếm Bi kia, một ông lão khô gầy đứng dậy, con ngươi như kiếm sắc, xa xa nhìn về phía Tô Dịch.
Vừa mới đến, đã bị người ta phát hiện tung tích, Tô Dịch cũng không bất ngờ.
Hắn một đường thu liễm khí tức, ẩn nấp hành tung, đã tới khu trung tâm Vạn Kiếm tiên tông, nếu còn không ai phát hiện hành tung của hắn, cũng tỏ ra Vạn Kiếm tiên tông quá mức không chịu nổi.
Trên thực tế, ngọn núi cao nhất trung ương này bao trùm lực lượng cấm trận, đã hoàn toàn khác với lúc Tô Dịch năm đó tiến đến, rõ ràng từng bị người ta bố trí lại một lần.
Dưới tình huống bực này, nếu muốn thần không biết quỷ không hay lẻn vào, hầu như là chuyện không có khả năng.
"Đi nói cho chưởng giáo của các ngươi, nói ta lần này đến, chỉ vì đòi một câu trả lời."
Tô Dịch đi vào trong tòa diễn đạo tràng kia, giọng điệu lạnh nhạt,"Trong thời gian một chén trà, hắn nếu không đến gặp ta, ta liền từ nơi này một đường giết lên đỉnh núi."
Ông lão khô gầy đột nhiên biến sắc, giống như khó có thể tin.
Hắn đánh giá cao thấp Tô Dịch một lát, hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế kinh nghi cùng sát khí trong lòng, nói: "Xin hỏi tục danh của các hạ?"
Tô Dịch lấy ra bầu rượu, khẽ nhấp một ngụm, nói: "Tô Dịch."
Hai chữ nhẹ tênh.
Nhưng rơi vào trong tai ông lão khô gầy, lại như một tiếng sét, khiến cả người hắn cứng đờ, lưng phát lạnh.
Thì ra là kẻ này!
Hắn... Hắn thế mà thần không biết quỷ không hay đã lẻn vào trọng địa trung tâm Vạn Kiếm tiên tông bọn họ! !
Hắn lần này tới làm cái gì?
Chẳng lẽ muốn tiến hành trả thù?
Trong lúc nhất thời, vẻ mặt ông lão khô gầy biến ảo, ý niệm ùn ùn toát ra.
Tô Dịch liếc người này một cái, nói: "Yên tâm, ở trước khi đạt được đáp án, ta sẽ không lạm sát kẻ vô tội, mau đi đi."
"Còn xin các hạ chờ chút."
Ông lão khô gầy hít sâu một hơi, tung người rời đi.
Tô Dịch thì việc ta ta làm tới trước Kiếm Bi kia, bắt đầu lẳng lặng quan sát.
Nắng sớm chiếu xuống, mang bóng người côi cút tuấn tú của hắn, kéo ra ở trên mặt đất một cái bóng thật dài. ...
Thời gian lặng yên trôi qua.
Trên diễn đạo tràng to lớn, chỉ có một mình Tô Dịch đứng ở trước Kiếm Bi.
Đột nhiên, bầu trời trầm tĩnh sáng sủa hiện lên một mảng mây đen, che mất nắng sớm, sắc trời cũng theo đó ảm đạm đi.
Mà ở đông, nam, tây, bắc bốn phương vị của diễn đạo tràng, phân biệt vô thanh vô tức xuất hiện một bóng người.
Ba nam một nữ.
Bộ dáng khác nhau, tu vi đều là Tiên Vương Diệu cảnh.
Trước người đều hiện lên một thanh đạo kiếm.