Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 3857 - Chương 3857: Phong Sơn (2)

Chương 3857: Phong sơn (2) Chương 3857: Phong sơn (2)

Đây là sự đáng sợ của Thái Hòa Vạn Kiếm Trận, dù sao cũng là Vương Dạ kiếp trước tự tay bố trí, cho dù yên lặng vạn cổ năm tháng, nhưng khi hiển lộ thần uy, đủ có thể trấn áp chém giết nhân vật Thái cảnh!

Uy năng cỡ này lại nào phải Tiên Vương có thể ngăn cản?

Mà cái chết của vị thái thượng trưởng lão kia, hoàn toàn khiến đám người Lôi Vân Đình sợ hãi, loạn hết trận hình!

Làm sao bây giờ?

Giờ khắc này, dù là bọn họ túc trí đa mưu, trải qua thế sự chìm nổi, cũng không khỏi cảm thấy một loại bất lực cùng tuyệt vọng.

"Hoảng cái gì? Lão hủ lấy mạng liều, cũng nhất định giết ra cho các ngươi một con đường sống!"

Tham Thương lão tổ quát to.

Hắn râu tóc dựng đứng, khí tức toàn thân dâng trào, toàn lực thúc giục Huyền Ất Dong Đạo Lô, hướng về Tô Dịch chém giết.

Ầm!

Tham Thương lão tổ giờ khắc này, toàn bộ tinh khí thần tựa như đang hừng hực thiêu đốt, rõ ràng đã bị thương nghiêm trọng, nhưng một thân uy thế kia so với vừa rồi lại tăng vọt một mảng lớn!

Không thể nghi ngờ, hắn đã vận dụng bí thuật cấm kỵ kích phát tiềm năng nào đó! !

"Bọ ngựa đấu xe."

Ánh mắt Tô Dịch hiện lên một mảng khinh thường.

Ầm!

Kiếm Bi ngàn thước nở rộ kiếm uy ngút trời, tùy ý bổ, đã lần nữa đánh bay Huyền Ất Dong Đạo Lô.

Mà uy năng bá đạo đáng sợ kia, càng mang Tham Thương lão tổ trấn áp sống ở nơi đó!

Bóng người gầy gò cũng bị nghiền nát, máu thịt bắn tung tóe.

Chỉ còn lại có thần hồn may mắn tồn tại, cũng bị một mảng lực lượng cấm trận giam cầm chặt chẽ ở đó, giống như côn trùng dính chặt trên mạng nhện, không thể nhúc nhích.

Một vị nhân vật ngụy Thái cảnh, cứ thế bị trấn áp!

Một màn này, sinh động hình tượng thuyết minh cái gì gọi là nghiền áp, ở dưới Thái Hòa Vạn Kiếm Trận kia, cho dù là Tham Thương lão tổ liều mạng mà chiến, cũng không khác gì lấy trứng chọi đá.

Thấy vậy, ý chí chiến đấu của đám người chưởng giáo Lôi Vân Đình hoàn toàn tan rã, tất cả đều sụp đổ! !

Tuyệt vọng.

Bất lực.

Phẫn nộ.

Hoảng sợ.

Bất an.

Các loại cảm xúc như trời long đất lở, hung hăng đánh vào trong lòng mỗi người.

Có hai vị Tiên Vương không nói một tiếng nào, xoay người bỏ chạy.

Nhưng còn ở nửa đường, đã bị Thái Hòa Vạn Kiếm Trận nhấc lên một dòng lũ kiếm khí cuồng bạo bao phủ, thân thể chia năm xẻ bảy, hồn phi phách tán.

Tiếng kêu thảm thiết thê lương đó chấn động thiên địa!

Một thái thượng trưởng lão rõ ràng bị dọa, nói năng lộn xộn hét lên: "Tô Dịch, cho dù ngươi mang chúng ta đuổi tận giết tuyệt, cũng thắng mà không võ, chúng ta sẽ chỉ phỉ nhổ ngươi, mà sẽ không chịu phục! !"

Đoạn lời này, tỏ ra rất ngây thơ cùng buồn cười.

Mặc cho ai nghe được, sợ cũng không dám tin là ra từ miệng một vị Tiên Vương.

Càng miễn bàn, trước đó còn là bọn họ vứt bỏ quy tắc, tùy ý phá hư quy củ, xen vào trong trận tranh phong kiếm đạo một chọi một này.

Nhưng bây giờ, lại trách cứ Tô Dịch vận dụng Kiếm Bi ngàn thước, thắng không võ, không thể nghi ngờ tỏ ra quá buồn cười.

Tô Dịch cũng lười quan tâm, trực tiếp tiễn người này lên đường.

Ầm!

Kiếm khí cấm trận dày đặc càn quét, tàn sát người này ngay tại chỗ.

"Đủ rồi! !"

Chưởng giáo Lôi Vân Đình trợn mắt muốn nứt,"Tô Dịch, ngươi nếu giết nữa, ta cam đoan cho dù ngươi giết sạch tất cả mọi người trên dưới Vạn Kiếm tiên tông ta, cũng đừng mơ đạt được lời giải thích ngươi muốn! !"

Lúc này, ở bên cạnh hắn đã chỉ còn lại năm vị thái thượng trưởng lão.

Vẻ mặt mỗi người đều tràn ngập kinh sợ, phẫn nộ cùng sợ hãi, tất cả đều bị thủ đoạn thiết huyết bá đạo kia của Tô Dịch chấn nhiếp rồi.

Bị Lôi Vân Đình uy hiếp như vậy, Tô Dịch không bận tâm nói: "Không sợ chết? Được, vậy ta liền cho các ngươi sống không bằng chết."

Thanh âm còn đang quanh quẩn, Thái Hòa Vạn Kiếm Trận nổ vang, nhấc lên dòng lũ kiếm khí chói lọi cửu thiên, thổi quét đi.

Đám người Lôi Vân Đình toàn lực ngăn cản.

Nhưng loại phản kháng đó lại tỏ ra cực kỳ không chịu nổi, chớp mắt mà thôi, thân thể bọn họ liền một rồi lại một nổ tung, máu nhuộm trời xanh.

Chỉ còn lại thần hồn, bị gắt gao giam cầm ở tại chỗ.

Giờ khắc này, đám người Lôi Vân Đình hoàn toàn tuyệt vọng.

Cũng là lúc này, bọn họ mới ý thức được một sự kiện.

Nếu ngay từ đầu, Tô Dịch đã dùng loại thân pháp đủ để che trời qua biển kia lẻn vào Vạn Kiếm tiên tông bọn họ, sau đó lại thần không biết quỷ không hay sử dụng lực lượng Kiếm Bi, sợ là sớm có thể thoải mái tiêu diệt tất cả bọn họ!

Căn bản không có bất cứ sự hồi hộp nào!

Nghĩ đến đây, đám người Lôi Vân Đình mặt như màu đất, miệng đầy cay đắng, đều có một loại cảm giác thất bại thì ra thằng hề là bản thân ta.

Đúng vậy.

Lúc trước bọn họ cái gọi là bố cục, vận dụng trấn phái chí bảo, mời ra tất cả thủ đoạn... Có gì khác với thằng hề nhảy nhót không biết tự lượng sức mình?

Đến đây, cường giả ngụy Thái cảnh Tham Thương lão tổ bị trấn áp, mười chín vị tồn tại Tiên Vương cảnh lấy Lôi Vân Đình cầm đầu, chết mười bốn người, năm người còn lại bị nghiền nát thân thể, trấn áp thần hồn!

Kiếm Bi ngàn thước ngang trời, lẳng lặng lơ lửng.

Lực lượng cấm chế của Thái Hòa Vạn Kiếm Trận, bao trùm trên ba mươi sáu đỉnh núi của Thanh Hà thần sơn.

Thiên địa dần dần trở về yên tĩnh.

Khói bụi lan tỏa, toàn bộ cường giả trên dưới Vạn Kiếm tiên tông vẻ mặt dại ra.

Ánh mắt bọn họ nhìn bóng người tuấn tú đứng trên hư không của Tô Dịch nơi xa, mất hồn mất vía.
Bình Luận (0)
Comment