Chương 403: Dùng võ ngự linh lấy thế hóa thuật (1)
Chương 403: Dùng võ ngự linh lấy thế hóa thuật (1)
Trong lòng Vương Kiệm Sùng và Lệ Phong Hành cũng có chút nghi hoặc, cung chủ tự mình giá lâm, cái này không tầm thường, nhất định là muốn xử trí Tô Dịch này, nhưng vì sao cung chủ phải giải tán người khác rời khỏi?
Tô Dịch thì như không có việc gì, đi thẳng tới trước vách đá bên cạnh cây tùng, tùy tay bắt đầu nghiên mặc.
Hắn thực sự không muốn lãng phí thời gian nữa.
Mắt thấy hành động này của hắn, Vương Kiệm Sùng và Lệ Phong Hành lại ngẩn người, đều có chút không dám tin vào mắt mình.
Kẻ này, là thật sự không đặt cung chủ ở trong mắt nha!
Ngay lúc này, Ninh Tự Họa nhẹ nhàng bước sen, tới bên người Tô Dịch, như có chút tò mò, nói: "Đạo hữu nhân vật bực này, vì sao phải chấp nhất vào một tờ khế ước này chứ?"
Đạo hữu?
Ngón tay đang mài mực của Tô Dịch dừng lại.
Xưng hô này, khiến trong lòng hắn nổi lên một tia cảm xúc lâu rồi không có, ánh mắt cũng có chút hoảng hốt.
Từng ký ức có liên quan kiếp trước, giống như cưỡi ngựa xem hoa lóe lên ở trong đầu.
Đạo hữu...
Cái xưng hô này thật đúng là làm người ta hoài niệm.
Tô Dịch giương mắt nhìn nhìn vị cung chủ Thiên Nguyên học cung bên cạnh lấy thần bí nổi tiếng, được quốc sư Hồng Tham Thương đánh giá là "thân nàng như yêu", nói:
"Ngươi cũng đã biết, còn hỏi như vậy, là tính ngăn cản?"
Lời nói tùy ý, lại không có kính sợ cùng kiêng kị, thậm chí mang theo một tia hương vị chất vấn.
Văn Linh Chiêu trợn tròn đôi mắt sáng, nỗi lòng càng thêm không thể bình tĩnh.
Trong ánh mắt Vương Kiệm Sùng thì hiện lên một mảng giận dữ, vừa nhịn không được muốn mở miệng.
Chỉ thấy Ninh Tự Họa nhẹ nhàng lắc đầu,"Ta chỉ là khó hiểu, một ít cái nhìn trong thế tục mà thôi, hoàn toàn có thể không cần để ý tới."
Lời Vương Kiệm Sùng nghẹn đến bên miệng lại cứng rắn nuốt vào bụng, trong ánh mắt tràn đầy kinh nghi, cung chủ đây rốt cuộc là muốn làm gì?
Hắn nhìn thoáng qua Lệ Phong Hành bên cạnh, người sau cũng mặt đầy nghi hoặc.
"Thân ở thế tục, đâu có thể nào không lo lắng, với ta mà nói, đây là chém chấp niệm trong lòng, phá phiền muộn trong ngực, nếu không để ý tới, chấp niệm khó tiêu, dùng cái gì nói về đạo?"
Tô Dịch lạnh nhạt nói.
Khi nói chuyện, hắn lại bắt đầu mài mực.
"Chém chấp niệm trong lòng, phá phiền muộn trong ngực..."
Ninh Tự Họa lặp lại một lần, gật gật đầu, nói,"Thì ra là thế, nhưng ở trước khi ký một tờ khế ước này, đạo hữu cảm thấy, việc hôm nay nên kết thúc như thế nào?"
Vương Kiệm Sùng cùng Lệ Phong Hành nhìn nhau một cái, trong lòng đều rung lên, cung chủ rốt cuộc muốn ra tay rồi sao?
Tô Dịch đặt nghiên mực đã mài xuống, xoay người, nhìn nữ nhân gần trong gang tấc, lại có khuôn mặt trẻ con này, ánh mắt lạnh nhạt nói: "Ngươi đã nhìn rõ một ít, thì nên rõ, là địch với Tô mỗ, hậu quả nghiêm trọng bao nhiêu."
"Lớn mật!"
Vương Kiệm Sùng nhịn không được nữa bắt đầu khiển trách,"Tô Dịch, ngươi thế mà còn dám cuồng ngôn uy hiếp, xúc phạm uy nghiêm cung chủ học cung ta, quả thực tội đáng chết vạn lần!"
Tô Dịch nhíu mày.
Lại thấy Ninh Tự Họa nhẹ nhàng thở dài, nói: "Để đạo hữu chê cười rồi."
Thanh âm leng keng dễ nghe còn đang phiêu đãng, chỉ thấy Ninh Tự Họa nhẹ nhàng vung lên tay phải.
Phành!
Vương Kiệm Sùng cách đó không xa, như thuyền nhỏ gặp sóng gió biển động đánh tới, bóng người bay ngược đi, hung hăng nện ở trên vách đá, miệng mũi phun máu.
Cả người thế mà khảm ở trong vách đá!
Lệ Phong Hành sợ hãi cả kinh, ngây ra ở đó, đánh vỡ đầu cũng không ngờ, cung chủ lại sẽ bỗng nhiên ra tay đối với Vương Kiệm Sùng!
Văn Linh Chiêu cũng giật mình, hoàn toàn không thể tưởng tượng, vì sao sẽ là như thế.
"Cung chủ..."
Vương Kiệm Sùng ngã xuống đất, cả người ngây dại, vẻ mặt lúc sáng lúc tối.
Ninh Tự Họa ngữ khí tao nhã, nói: "Ngươi tự đi 'Hối Quá Nhai (vách đá ăn năn)', trong một năm không thể bước ra một bước."
"Cái này..."
Vương Kiệm Sùng há hốc mồm.
Hối Quá nhai!
Đó là nơi nghiêm khắc ác liệt lạnh khủng khiếp nhất Thiên Nguyên học cung, thường thường là người phạm sai lầm nghiêm trọng, mới có thể bị đưa đi Hối Quá nhai, ngày đêm gặp cương phong sát vũ tra tấn.
Nếu bị cấm túc ở Hối Quá nhai một năm, Vương Kiệm Sùng nhân vật tông sư bực này, không chết cũng phải bị tra tấn nguyên khí đại thương!
Vương Kiệm Sùng cả người run rẩy từ trên vách đá giãy giụa đi ra, hít sâu một hơi, đang muốn nói gì.
Ninh Tự Họa khẽ nhíu mày ngài, nói: "Ngươi còn có lời muốn nói?"
Thanh âm dễ nghe đã mang theo một tia lạnh lẽo.
Trong lòng Vương Kiệm Sùng phát lạnh, chắp tay cúi đầu nói: "Cẩn tuân mệnh lệnh cung chủ."
Dứt lời, hắn xoay người tập tễnh mà đi, trong lòng tràn đầy cay đắng cùng ngơ ngẩn không tan.
Mình tốt xấu gì cũng là phó cung chủ, nhưng vì sao cung chủ lại sẽ ra tay đối với mình?
Vương Kiệm Sùng không nghĩ ra.
Mà thấy bóng người hắn biến mất, trong lòng Lệ Phong Hành cũng như lật sông nghiêng biển không thể bình tĩnh, ý thức được thế cục cổ quái, càng thêm trầm mặc.
Về phần Văn Linh Chiêu, cũng im lặng không nói.
Nàng cố gắng phải bình tĩnh một chút.
Nhưng giờ này khắc này, cảm xúc dâng trào trong tâm cảnh lại không cách nào lập tức bình ổn, dẫn tới vẻ mặt của nàng, cũng mang theo một tia ngơ ngẩn, suy nghĩ xuất thần.
Tô Dịch đột nhiên nói: "Bây giờ, ngươi đã từ dưới mí mắt của ta cứu mạng hai người."
Lời này có chút khó hiểu.