Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 408 - Chương 408: Tinh Quang Ngân Hà Rơi Xuống Nhân Gian (1)

Chương 408: Tinh quang ngân hà rơi xuống nhân gian (1) Chương 408: Tinh quang ngân hà rơi xuống nhân gian (1)

Sư tôn hắn Vương Kiệm Sùng là một trong hai vị phó cung chủ, thế mà lại bị trừng trị như thế, không cần nói cũng biết, đây nhất định là cung chủ hạ đạt mệnh lệnh!

Hít sâu một hơi, Hướng Minh trầm giọng nói: "Hàn sư bá, ta có thể về nhà gặp phụ thân một lần, rồi trở về lĩnh phạt hay không?"

Đại trưởng lão Thượng Chân lạnh nhạt nói: "Đến lúc này, còn vọng tưởng dựa vào chút quyền bính đó của phụ thân ngươi để giúp ngươi giải quyết chuyện? Ngây thơ."

Dứt lời, lão phất phất tay.

Nhất thời, một đám nhân vật chấp sự của Hình Luật đường nối đuôi nhau mà ra, mang bọn Hướng Minh những đệ tử này đưa hết đi.

Bọn Hướng Minh như cha mẹ chết, tuy kinh ngạc giận dữ vô cùng, lại không dám giãy giụa cùng phản kháng, rất nhanh đã bị mang ra khỏi Hình Luật đường.

"Hắn nếu thông minh chút, thì nên rõ, Vương Kiệm Sùng cũng đã bị trừng phạt, trận phân tranh này người thắng cuối cùng là ai."

Ánh mắt Hàn Trọng phức tạp.

Ở sâu trong con ngươi đục ngầu của Thượng Chân cũng không khỏi nổi lên một chút kinh ngạc.

Đã bao nhiêu năm rồi, hắn vẫn là lần đầu nhìn thấy, cung chủ như thần linh sẽ ở trên chuyện bực này... Nhượng bộ!...

Sấu Thạch cư.

Sau khi xe ngựa dừng lại, Trịnh Mộc Yêu vừa muốn đi theo Tô Dịch cùng nhau tiến vào Sấu Thạch cư, đã nghe Tô Dịch thuận miệng nói; "Ngươi nên trở về nhà rồi."

Trịnh Mộc Yêu A một tiếng, chớp mắt, năn nỉ nói: "Tô thúc thúc, ta muốn vào nhà ngươi nhìn chút."

Tô Dịch lại như ngoảnh mặt làm ngơ, nói: "Trở về giúp ta tìm hiểu một phen, Trúc Cô Thanh đã quay về Thiên Nguyên học cung hay chưa."

Hắn dọc theo đường đi còn đang nghĩ, vì sao làm ra động tĩnh lớn như vậy, Trúc Cô Thanh vị sư tôn này của Văn Linh Chiêu vẫn chưa từng hiện thân.

Ngay cả Văn Linh Tuyết cũng không có mặt.

Cái này có chút không thích hợp.

Cần biết, lúc trước từ quận thành Vân Hà rời khỏi, Trúc Cô Thanh và Văn Linh Tuyết ngồi thuyền khách sớm rời khỏi, dựa theo hành trình, ba ngày là có thể đến thành Cổn Châu.

Nói cách khác, sớm ở hôm kia, Trúc Cô Thanh cùng Văn Linh Tuyết nên quay về Thiên Nguyên học cung rồi.

Nhưng hôm nay ở Thiên Nguyên học cung, lại chưa thể nhìn thấy các nàng, điều này tự nhiên có chút không thích hợp.

"Trúc Cô Thanh? Tô thúc thúc chẳng lẽ là nhìn trúng vị băng sơn đại mỹ nữ ý nhị thành thục kia?"

Trịnh Mộc Yêu nhịn không được nói.

Tô Dịch đưa tay lại chọc chọc cái trán của nàng, nói: "Trong đầu toàn nghĩ cái gì vậy, buổi tối hôm nay, nói cho ta biết tin tức."

Dứt lời, xoay người đi vào Sấu Thạch cư.

"Người không phong lưu uổng thiếu niên nha, Tô thúc thúc ngươi còn trẻ như vậy, bên người còn có Trà Cẩm tuyệt sắc nữ tử như vậy, bây giờ còn bảo ta tìm hiểu tin tức của Trúc Cô Thanh, làm sao có tâm tư gì tốt..."

Trịnh Mộc Yêu âm thầm nói thầm.

Nàng xoay người quay về xe ngựa, nói: "Liêu bá, chúng ta về nhà."

Thiếu nữ váy đen, gợi cảm nóng bỏng này ngồi ở vị trí Tô Dịch lúc trước ngồi, học Tô Dịch lười biếng tựa vào nơi đó, trong lòng lại có chút buồn bực.

Trên đường từ Thiên Nguyên học cung quay về, nàng đã không ngừng nói bóng nói gió, ý đồ tìm hiểu sau khi Ninh Tự Họa xuất hiện đã xảy ra chuyện gì, Tô Dịch lại là như thế nào bình yên thoát thân.

Đáng tiếc, Tô Dịch chưa nhắc một chữ nào.

"Mặc kệ như thế nào, chuyện xảy ra hôm nay đã đủ dọa người, sau khi trở về nói cho phụ thân, xem ông ấy nói như thế nào..."

Trịnh Mộc Yêu thầm nghĩ. ...

Sấu Thạch cư.

Mái tóc dài của Trà Cẩm lấy trâm gỗ quấn lên, cái cổ ngỗng trắng như tuyết, xắn cổ tay áo, lộ ra cổ tay trắng mịn trong suốt, đang tu bổ hoa cỏ xum xuê hai bên lầu các.

Hôm nay nàng mặc váy dài màu trắng hồng dài quá gối, khi cúi người, cái lưng nhỏ nhắn mềm mại cùng đôi chân thẳng tắp mượt mà phác họa ra một độ cong yểu điệu mê người.

Phần eo trở xuống, chân trở lên khu vực đó, váy cũng bị chống đỡ lên một mảng hình cung tròn no đủ đẫy đà.

"Có cơm không?"

Thình lình, một thanh âm vang lên ở sau người, dọa thân thể mềm mại của Trà Cẩm run lên, cầm kéo xoay người lại.

Khi nhìn thấy là Tô Dịch, nàng ngượng ngùng thè lưỡi, nói: "Thì ra là công tử đã trở lại."

Tô Dịch đã đi thẳng vào trong lầu các.

Trà Cẩm vội vàng đi theo sau, nói: "Công tử, ta sớm chuẩn bị thức ăn của Ngũ Vị trai, rượu ngon mười năm của Hỏa Vân phường, cần hâm nóng cho ngài hay không?"

"Không cần."

Tô Dịch thuận miệng nói,"Đợi lát nữa ta muốn tu luyện một phen, nếu có người đến bái phỏng, tất cả đều từ chối ngoài cửa là được."

Trà Cẩm gật gật đầu,"Vâng."

"Quần áo này mua ở đâu?" Tô Dịch đột nhiên quay đầu hỏi.

"A?"

Bất ngờ không kịp đề phòng, bị hỏi vấn đề kỳ quái như vậy, khiến Trà Cẩm không khỏi ngẩn ra một phen, lúc này mới nói,"Là mua ở Thụy Phúc cư trong thành."

Trong lòng lại đang nói thầm, công tử sao bỗng nhiên quan tâm cái này?

Chẳng lẽ...

Nàng đột nhiên nghĩ đến, mình vừa rồi đang tu bổ hoa cỏ, mà Tô Dịch không biết khi nào đã quay về, đứng ở sau lưng mình đang khom lưng cúi người...

Trà Cẩm đỏ mặt, trong lòng dâng lên ngượng ngùng nói không nên lời, hẳn sẽ không... Bởi bộ váy này của ta quá bó sát người, dẫn tới bị thấy được...

Tô Dịch đã xoay người, nói: "Rút thời gian ngươi lại đi mua một ít. Ừm, ngươi từng gặp Linh Tuyết, cứ dựa theo dáng người của nàng mua là được."

Còn chưa dứt lời, Tô Dịch sớm đi lên tầng hai lầu các.
Bình Luận (0)
Comment