Chương 410: Cả thế gian ít ỏi vài người (1)
Chương 410: Cả thế gian ít ỏi vài người (1)
Thời gian trôi qua từng chút một.
Sắc trời ngoài cửa sổ dần dần trở nên ảm đạm, hoàng hôn cũng dần dần nồng đậm đen tối...
"Cũng không biết công tử tối nay muốn ăn cái gì."
Trà Cẩm túm làn váy, yểu điệu ngồi ở trên ghế đá trước giàn trồng hoa của lầu các, bờ mông no đủ ép lên mép ghế đá, che ra một tảng thịt mềm nổi bật lên.
Nàng một tay chống cằm, đôi mắt đẹp như nước mùa thu nhìn sắc trời xa xa, suy nghĩ xuất thần.
Đột nhiên, Trà Cẩm ngẩn ngơ, trong đôi mắt trong suốt lấp lánh soi bóng một hiện tượng lạ không thể tưởng tượng——
Chỉ thấy trên bàu trời hoàng hôn đen tối thâm trầm, đột nhiên hạ xuống những luồng hào quang nhỏ bé dày đặc như mộng ảo, rực rỡ bay lả tả.
Giữa hoàng hôn thâm trầm này, không nhìn kỹ, rất khó phát hiện.
"Đây là cái gì?"
Trà Cẩm lặng yên ngồi thẳng người, mở to đôi mắt đẹp.
Thiên Nguyên học cung.
Đỉnh núi cao nhất của núi Thu Diệp, trong Khô Vinh điện, đột nhiên lướt ra một bóng người nhỏ nhắn, váy dài hoa văn đám mây màu trắng, dung mạo non nớt như thiếu nữ.
Gió núi phần phật, thổi tay áo nàng tung bay, vị cung chủ thần bí này bỗng nhiên ngẩng đầu, trong một đôi mắt như trăng non trào ra quang ảnh màu vàng như thủy triều.
Ở trong mắt nàng, ở sâu trong bầu trời hoàng hôn thâm trầm u ám kia, không biết khi nào chợt toát ra vô số tinh tú rậm rạp, chập chờn lóe lên, tuần hoàn hội tụ, xây dựng ra một tinh hà lớn đến không thể tưởng tượng.
Sau đó, tinh hà đầu đuôi giao tiếp, hội tụ thành vòng tròn, bắt đầu từ từ xoay tròn.
Giống như một vòng xoáy tinh hà lớn vô cùng, vắt ngang ở ngoài bầu trời, khổng lồ vô ngần đến mức không thể tưởng tượng!
Sau đó, vô số hào quang thần bí như mộng ảo, từ sâu trong vòng xoáy tinh hà bay ra, từ ngoài bầu trời buông xuống.
Như tinh quang ngân hà, rơi xuống cửu thiên!
Hiện tượng lạ không thể tưởng tượng có một không hai này, khiến Ninh Tự Họa cũng không khỏi sinh ra rung động, cảm nhận được một loại nhỏ bé cùng hoảng hốt phát ra từ trong lòng.
Đây là người phương nào tu luyện, đưa tới tuyệt thế dị tượng?
Chỉ ba nhịp thở.
Vòng xoáy khổng lồ ở sâu trong tinh không liền lặng yên biến mất không thấy.
Chỉ có hào quang như thác nước ngân hà trút xuống, khi từ bầu trời hạ xuống, liền trở nên mông lung hư ảo, nhỏ bé dày đặc như mưa bụi.
Đừng nói là người bình thường, dù là Ninh Tự Họa nhân vật bực này, cũng đã nhìn thấy rõ ràng.
Rốt cuộc sẽ là ai?
Ninh Tự Họa nhíu lông mày.
Tinh hà vòng xoáy, mưa ánh sáng như thác!
Hiện tượng lạ cỡ này, quả thực có thể xưng là khủng bố, hơn xa dị tượng bình thường có thể so sánh.
Tô Dịch?
Ninh Tự Họa nhớ tới thiếu niên áo bào xanh kia hôm nay từng gặp.
Sau đó liền lắc đầu phủ định ý tưởng này.
Quả thật, trên người Tô Dịch có bí mật to lớn, huyền cơ lớn, nhưng dị tượng cỡ này, đâu có thể nào là một kẻ Tụ Khí cảnh trung kỳ có thể dẫn phát?
Cần biết, dị tượng đó vắt ngang ở ngoài bầu trời, hóa ngàn vạn tinh tú thành vòng xoáy, đừng nói là người võ đạo tứ cảnh, dù là tu sĩ nguyên đạo cũng gần như không thể đưa tới dị tượng "thiên nhân giao ứng" có một không hai bực này!
"Xem ra, trong thế tục này còn cất giấu càng nhiều bí mật hơn xa so với trong tưởng tượng của ta..."
Ninh Tự Họa kinh ngạc. ...
Lãnh thổ phía bắc Đại Chu, ở sâu trong Hồn Minh hải.
Trên một hòn đảo đơn độc màu đen quanh năm bị gió tuyết bao phủ.
"Nếu có thể, lão tử đời này cũng không muốn ở lại nơi rét buốt khắc nghiệt chim không thèm ỉa này nữa."
Cát Khiêm ngồi khoanh chân âm thầm mắng một tiếng, giũ giũ băng tuyết bao trùm trên đạo bào màu quả mơ, ở trong gió lạnh thấu xương như đao đứng lên.
"Tu luyện 'Huyền Vũ Chân Khí Kinh', phải giống một con rùa, chịu được tịch mịch sâu nhất thế gian, chịu được khổ người thường không thể chịu đựng được. Đây là chính ngươi lựa chọn, cũng không phải là bổn tọa ép ngươi."
Trong thần hồn, một lão già vui sướng khi người gặp họa.
Cát Khiêm im lặng.
Nói ra thật xấu hổ, lúc trước lão già truyền thụ hắn pháp môn tu luyện, từng liệt kê bốn loại đạo kinh có thể xưng là thần bí mạnh mẽ.
Mỗi một loại đều bị lão già chém vô cùng kì diệu, được xưng đại đạo cao nhất thế gian, có thể chỉ thẳng huyền đạo hoàng giả...
Nhưng cuối cùng, Cát Khiêm đều từ chối.
Hắn chỉ hỏi: "Ngàn pháp thuật, vạn đại đạo, có khiến ta ở trên đại đạo cẩu thả đến cuối cùng bất tử hay không?"
Lão già lúc ấy tức giận đến nổi trận lôi đình, chửi ầm lên, cũng hận không thể một chưởng bổ sống hắn tên nhát gan cẩn thận đến phát rồ này.
Nhưng cuối cùng...
Lão không lay chuyển được Cát Khiêm, hùng hùng hổ hổ truyền thụ cho hắn một bộ "Huyền Vũ Chân Khí Kinh" hiển lộ hết tinh túy của chữ cẩu.
Nghĩ đến cũng là phù hợp tính tình hắn, khi tu luyện bộ đạo kinh này, thế mà thần kỳ thông thuận, tiến bộ cũng cực nhanh.
Lão già tuy thường xuyên châm chọc hắn đời trước chính là vương bát tinh, nhưng ngẫu nhiên cũng không keo kiệt tán thưởng hắn tu luyện có thành tựu...
Chỉ là, tu luyện Huyền Vũ Chân Khí Kinh này duy nhất không tốt chính là, cần chịu đựng thống khổ như rìu bổ đao chém.
Vì thế, Cát Khiêm nếm hết đau khổ.
Ở lúc này, ở trên Hồn Minh hải có thể đông lạnh võ giả bình thường thành khối băng này, vì trùng kích cảnh giới tông sư, hắn phải rèn luyện chín chín tám mươi mốt ngày, thừa nhận đói khổ lạnh lẽo, băng tuyết rèn luyện thân thể.