Chương 4118: Đại đạo không cô độc (1)
Chương 4118: Đại đạo không cô độc (1)
Lão nhìn thấy, Huyết Đồng Yêu Vương lượn vòng trên không, đã theo dõi tiểu huynh đệ đang nằm ở bên dòng suối say sưa ngủ kia! !
Vậy phải làm sao bây giờ?
Ông lão lòng nóng như lửa đốt.
Còn chưa chờ lão nghĩ ra biện pháp nào tốt, 'vù' một tiếng, Huyết Đồng Yêu Vương đã đáp xuống, vươn một đôi móng vuốt chói mắt, hung hăng chộp về phía Tô Dịch trên mặt đất.
"Cẩn thận ——!"
Ông lão hầu như xuất phát từ bản năng phát ra tiếng kêu to, hoàn toàn không có bất cứ sự cân nhắc nào.
Một chớp mắt này.
Tô Dịch đang ngủ say, bên môi lại nổi lên mỉm cười.
Sau đó, một luồng kiếm khí dựng lên ngút trời.
Kiếm quang chói mắt, chiếu khắp bầu trời đêm, chói sáng giữa dãy núi.
Phốc!
Bóng dáng Huyết Đồng Yêu Vương lao xuống, nháy mắt nổ tung.
Máu tươi đều hóa thành tro bụi, bay đi trong gió.
"Cái này..."
Ông lão rung động thất thần.
Một kiếm hàn quang nổi, chiếu sáng giữa cửu thiên!
Chói mắt cỡ đó, bá đạo cỡ đó, trong giây lát, Huyết Đồng Yêu Vương đã chết! !
"Ngươi vì sao lại trở lại?"
Bóng người Tô Dịch bỗng dưng xuất hiện.
Cả người ông lão giật mình một cái, ấp a ấp úng: "Ta... Ta..."
Tô Dịch lại như đã hiểu, lại hỏi: "Lúc trước ngươi mở miệng nhắc nhở, không sợ bị súc sinh bẹp lông kia trả thù?"
Cả người ông lão căng thẳng, nghẹn hồi lâu, mới xấu hổ cúi đầu, ngượng ngùng nói: "Không nói dối ngươi, lúc trước ta cũng không cân nhắc nhiều như vậy, chỉ là... Chỉ là không khống chế được bản thân... Thậm chí bây giờ ngẫm lại cũng có chút nghĩ mà sợ..."
Tô Dịch vui vẻ cười lên.
Thiện ý xuất phát từ trong bản tính, khó có được nhất.
Ông lão rất thấp thỏm, rất khẩn trương!
Lão đã ý thức được, mình đã nhìn nhầm, tiểu huynh đệ trước mắt này, thực ra là mãnh long qua sông, một đại kiếm tu mười phần mười!
"Mạo muội hỏi một câu tôn tính đại danh đạo hữu?"
Tô Dịch chắp tay chào, tỏ ra rất trịnh trọng.
Bởi vì phần thiện tâm đó của ông lão, đáng giá hắn đối đãi như thế.
Ông lão nhất thời hoảng hốt, vội vàng xua tay nói: "Ngài... Ngài đừng khách khí, thế này tổn thọ lão hủ, bỉ nhân sinh ở hoang dã, trước giờ được đồng loại trong núi gọi là 'Hoàng Vân' ."
Tô Dịch lấy ra một bầu rượu, cùng với lệnh bài ông lão Hoàng Vân trước đó tặng cho, đưa qua,"Gặp nhau tức là có duyên, mong nhận lấy."
Không cho phân trần, đã nhét vào trong tay ông lão.
"Được rồi, ta cũng nên đi rồi."
Tô Dịch cười từ biệt, sau đó nhẹ nhàng rời đi.
Bóng người của hắn lao vút lên, tay áo bay bay, trong giây lát liền biến mất ở trong bóng đêm mờ mịt.
Hoàng Vân ngơ ngác nhìn tất cả cái này, hồi lâu sau mới như lấy lại tinh thần, lẩm bẩm: "Vị đại nhân kia chẳng lẽ là một vị tiên nhân thần thông quảng đại?"
Ở trong nhận biết của lão, tiên nhân đã là tồn tại khó lường nhất thế gian.
Thu hồi lệnh bài, đánh giá một cái bầu rượu kia một phen, Hoàng Vân chung quy không nhịn được, mở ra bầu rượu, nhất thời, một làn hương rượu thấm vào ruột gan truyền ra.
Chỉ ngửi một ngụm, đã khiến khí cơ toàn thân Hoàng Vân hoạt bát vận chuyển, vui vẻ thoải mái, tràn đầy cảm giác lâng lâng.
"Đây... Đây chẳng lẽ là tiên tửu tiên nhân uống?"
Mắt Hoàng Vân tỏa sáng.
Lão vội vàng cẩn thận thu lại bầu rượu, lòng tràn đầy vui mừng rời khỏi.
Chỉ cảm thấy chuyện từng trải của mình đêm nay, giống như các truyền thuyết cổ xưa mà thần kỳ kia, gặp một hồi tiên duyên chỉ có thể gặp chứ không thể cầu!...
Dưới bóng đêm, sao lác đác le lói.
Một chiếc thuyền con ngao du trong mây, chở Tô Dịch đi xa.
"Đạo hữu thật đúng là người thú vị."
Một thanh âm dễ nghe như tiên âm vang lên.
Theo thanh âm, Hi Ninh mặc một bộ đồ vải đay đơn giản, bóng người cực kỳ cao gầy thon dài nhẹ nhàng xuất hiện, đi tới trên thuyền con.
Mái mái tóc đen như mực của nàng tùy ý dùng một sợi thừng đỏ buộc lại, con ngươi đen nhánh, lông mày giống như trăng non, thanh lệ động lòng người.
Như trước kia, khí chất trên người nàng kỳ ảo mà siêu nhiên, loại vẻ đẹp đó, đủ để làm thiên địa thất sắc.
"Ngươi là nói chuyện ta đêm nay đối ẩm với tiểu yêu kia sao?"
Tô Dịch cười cười, cũng không bất ngờ Hi Ninh sẽ bỗng nhiên xuất hiện.
"Đúng vậy."
Hi Ninh mắt sáng như nước, chăm chú nhìn khuôn mặt tuấn tú mang theo ý cười của Tô Dịch,"Ta thực không ngờ, ngươi còn có thể chuyện trò vui vẻ với tiểu yêu quái kia, thậm chí còn tặng hắn một hồi tạo hóa to lớn."
Lúc trước, Tô Dịch tặng tiểu yêu quái kia một vò tiên nhưỡng.
Nhưng, cái này còn chưa nói là quý giá bao nhiêu.
Thứ thật sự quý giá là, trong tấm lệnh bài kia Tô Dịch trả cho tiểu yêu quái, có một luồng lực lượng đại đạo cực kỳ đặc thù.
Tô Dịch không bận tâm nói: "Hắn từng có thiện ý đối với ta, điều rất khó được là, loại thiện ý đó phát ra từ trong bản tính. Đã như thế, ta tự nhiên nên có quà đáp lễ."
Trong tấm lệnh bài kia, thật ra cũng không có bao nhiêu huyền cơ, đơn giản là hắn lấy lực lượng ý chí của mình, tuyên khắc một hàng chữ ẩn chứa đại đạo huyền bí:
Thấy ta như thấy trời!
Hoàng Vân kia mang theo trên người, đối với lão tu hành sẽ rất có lợi, nếu gặp nguy hiểm tính mạng, cũng có thể đủ che chở lão chu toàn.
Hi Ninh đối với điều này rất có cảm xúc.
Bởi vì, nàng từ nhỏ đến lớn, tổ phụ thường xuyên dạy nàng, trên đường tu hành, trừ phải làm được điều gì mình không thích thì đừng gây cho người khác, còn cần làm việc thiện với người ta nhiều hơn, về phần đối phương biết ân báo đáp hay không, hoàn toàn không cần để ý.