Chương 436: Một kiếm đoạn sơn thủy (1)
Chương 436: Một kiếm đoạn sơn thủy (1)
Cách đó không xa, các yêu quỷ quỳ ở trên mặt đất đêu đồng loạt mở miệng: "Còn xin tiên sư khoan dung độ lượng, tha thứ chúng ta!"
Tô Dịch ngẩn ra, ánh mắt nhìn về phía Đào Thanh Sơn, phân phó: "Ngươi cầm trước."
Đào Thanh Sơn vội vàng lon ton tiến lên, tiếp nhận gói đồ thật lớn so với cả người hắn cũng cao hơn một cái đầu, nói: "Lão Ngưu, coi như các ngươi biết điều, biết kịp thời thay đổi triệt để, hướng tiên sư sám hối, về sau khôn lên một chút đi!"
Yêu vật đầu trâu vội vàng cười lấy lòng gật đầu.
"Đi thôi."
Tô Dịch không muốn trì hoãn thời gian nữa, xoay người bước ra ngoài đàn tràng.
Hắn đã thành công tìm được Văn Linh Tuyết, nào còn có tâm tư lưu lại ở nơi dơ bẩn không sạch sẽ cỡ này.
Ninh Tự Họa cùng Trúc Cô Thanh theo sát sau đó.
Đào Thanh Sơn và Đằng Vĩnh cũng vội vàng đi theo.
Từ đầu đến cuối, không có ai để ý tới những yêu quỷ quỳ gối nơi đó nữa.
Thẳng đến lúc nhìn theo bóng người bọn họ rời khỏi, những yêu quỷ kia mới rốt cuộc dám tin tưởng như tránh được một kiếp, ai cũng như trút được gánh nặng thở phào thật dài.
"Ô Hoàn Thủy Quân chết tiệt này, đắc tội ai không tốt, thế mà lại đắc tội nhân vật như tiên thần bực này, thiếu chút nữa hại chết hết chúng ta!"
Có kẻ phẫn nộ kêu to.
"Các vị có nhận ra thiếu niên áo bào xanh vừa rồi là ai hay không?"
Có kẻ nhịn không được tò mò đặt câu hỏi.
"Cái này còn cần đoán? Các vị chẳng lẽ đã quên, Đào Thanh Sơn trước đó không lâu từng được 'tiên nhân chỉ lộ' ?"
"Thì ra là tiên sư đại nhân truyền thụ Đào Sơn Quân phương pháp tu hành... Trách không được..."
"Đi mau đi mau, chưa nghe vừa rồi vị tiên sư kia nói, muốn mang thành Cửu Khúc này san bằng từ đây?"
"Đệch! Thiếu chút nữa đã quên chi tiết này, đi mau! !"
Lập tức, tất cả yêu loại cùng quỷ vật đến dự tiệc đều hoảng hốt, tên nào cũng nhấc chân bỏ chạy, tên nào cũng chạy nhanh. ...
Dưới bóng đêm, sông Đại Thương.
Trong vòng xoáy sương mù trên mặt nước, đoàn người Tô Dịch nối đuôi nhau đi ra, đi tới bờ sông.
"Kim Tiếu Xuyên ở đâu?"
Ánh mắt Tô Dịch tỏa ra xung quanh, lạnh nhạt lên tiếng.
"Đại nhân, tiểu nhân ở đây."
Xa xa một thanh âm truyền đến.
Không bao lâu bang chủ Thanh Ngư bang Kim Tiếu Xuyên liền chạy tới, khi nhìn thấy bọn Tô Dịch đều bình yên vô sự, trong lòng không khỏi dâng lên sự kính sợ thật sâu.
Tiến vào đầm rồng hang hổ cỡ đó, lại vẫn có thể không tổn hao gì đi ra, không thẹn là tồn tại như tiên thần!
"Đợi lát nữa ngươi dẫn bọn họ cưỡi vật cưỡi rời khỏi, ta dẫn theo Linh Tuyết từ đất liền quay về."
Ánh mắt Tô Dịch nhìn về phía Ninh Tự Họa.
"Vì sao không cùng nhau hành động?"
Ninh Tự Họa ngẩn ra.
Tô Dịch khẽ nhíu mày, nói: "Ngươi không phải nói vật cưỡi kia của ngươi chỉ có thể chở ba người?"
Ninh Tự Họa buồn cười, mím môi cười lên: "Ta đó chỉ là lấy cớ, không muốn dẫn theo Trịnh Mộc Yêu tiểu nha đầu như vậy cùng nhau hành động mà thôi, lấy năng lực của Tiểu Thanh, chở mười người bay cũng dư dả."
Tô Dịch: "..."
Nữ nhân khi nào có thể học được không gạt người! ?
Ninh Tự Họa thấy ổn rồi liền dừng lại, trong bờ môi hồng phát ra một tiếng huýt trong vắt.
Không bao lâu, Thanh Lân Ưng thần tuấn phi phàm liền xé gió mà tới, hạ xuống bên cạnh mọi người.
Nhìn thấy một màn này, Đào Thanh Sơn ý thức được bọn Tô Dịch sắp khởi hành rời khỏi, vội vàng nói:
"Tiên sư, muốn tiểu nhân giúp ngài mang bọc đồ này đeo trở về cho ngài hay không?"
"Không cần."
Tô Dịch nâng tay vẫy một cái, liền mang bọc đồ thật lớn kia nhét vào trong mặc ngọc bội bên hông.
Đào Thanh Sơn nhất thời có chút thất vọng, hắn vốn còn muốn đi nhìn một cái nơi Tô Dịch ở lại, về sau cũng tiện tới cửa thỉnh giáo.
Nhưng bây giờ xem ra, rõ ràng không có khả năng.
"Tiên sư, vậy tiểu nhân cáo từ trước."
Đào Thanh Sơn khom mình hành lễ nói.
"Về sau dốc lòng tu hành nhiều hơn, bớt xen vào những chuyện chướng khí mù mị nàyt, cần biết, tinh quái như ngươi, chỉ có giữ lòng hướng đạo, mới có ngày có thành tựu."
Tô Dịch thuận miệng nói.
Đào Thanh Sơn chấn động toàn thân, lại nghiêm nghị hành lễ.
Sau đó, mới dẫn theo Đằng Vĩnh vội vàng mà đi.
"Đạo hữu, ngươi không phải nói muốn san bằng nơi đây sao? Có thể để ta quan sát chút không?"
Ninh Tự Họa chớp chớp mắt, cười hỏi.
"Có gì không thể, chúng ta cưỡi nghiệt súc này bay lên không trung trước."
Tô Dịch lạnh nhạt mở miệng.
Một lần nữa bị Tô Dịch xưng hô là nghiệt súc, Thanh Lân Ưng biểu hiện rất trầm mặc, trong lòng lại đang nghĩ, ta cũng nhìn xem, ngươi san bằng nơi đây như thế nào...
Rất nhanh, Thanh Lân Ưng chở mọi người bay lên trời, trong vài cái chớp mắt đã tới dưới tầng mây.
Tô Dịch cõng Văn Linh Tuyết, tay phải cầm Ngự Huyền kiếm, ở trong hư không bỗng nhiên chém một cái.
Vút!
Một đạo kiếm quang chợt lóe lên ở trong đêm đen.
Bóng đêm như mực, vạn vật yên tĩnh, cũng không có động tĩnh gì xảy ra.
Chỉ có vậy?
Ánh mắt Thanh Lân Ưng nổi lên một tia chế nhạo, rất muốn cười một tiếng.
Nhưng rất nhanh, nó đã phát hiện không thích hợp.
Trên sông Đại Thương uốn khúc ngoằn ngoèo kia, dòng nước chảy xiết trên mặt sông, bất chợt chấn động, sinh ra một chuỗi tiếng nổ vang nặng nề.
Như xảy ra động đất, nước sông sôi trào, sóng đục cuồn cuộn!
Thiên Tuyền lĩnh bờ sông Đại Thương, thế mà cũng theo đó bắt đầu lay động, đá cỏ cây trên núi rung lên ầm ầm, từng đợt tiếng kêu hoảng sợ của dã thú theo đó vang lên, ở trong bóng đêm như mực này tỏ ra cực kỳ dọa người.