Chương 4698: Linh vũ, kiếp trước, dung hợp (2)
Chương 4698: Linh vũ, kiếp trước, dung hợp (2)
Mà hôm nay, nàng may mắn được Đồ Hữu Phương lựa chọn, sắp tới Thần Vực Thiên Nguyên đạo tông tu hành! !
Đối với nàng mà nói, cái đó và đạt được một hồi tạo hóa tha thiết ước mơ cũng không khác gì nhau!
"Hả?"
Đột nhiên, Văn Nhược Tuyết ngẩn ra.
Trong tầm nhìn, một chiếc linh vũ (lông vũ) không biết khi nào đã bay xuống ở trên mặt đất cách mình không xa.
Linh vũ tàn phá cháy đen, hào quang ảm đạm.
Văn Nhược Tuyết tiến lên, nhặt lên linh vũ.
Một cái chớp mắt, trong lòng nàng sinh ra một cảm giác kỳ diệu, trong đầu hoảng hốt hiện ra một con thần hoàng* màu đen tắm trong ngọn lửa mà bay lượn!
* phượng hoàng mái...
Trong một tòa từ đường tối tăm, không khí áp lực.
Dịch Đạo Huyền năm ấy bảy tuổi, bị đặt ở trên một tòa đạo đài màu đen, hai tay hai chân bị trói chặt.
Đứng bên cạnh, là phụ thân cùng một đám trưởng lão tông tộc.
"Phụ thân, chỉ cần lấy ra Cửu Khiếu Kiếm Mạch trong cơ thể con, thì có thể giúp đại ca sao?"
Dịch Đạo Huyền hỏi.
"Không sai."
Phụ thân Dịch Đạo Huyền, là nam tử uy nghiêm khuôn mặt gầy gò.
"Ca ca con nếu có thể đạt được Cửu Khiếu Kiếm Mạch, bằng thiên phú của nó, đủ có thể ở trên đại đạo hát vang tiến mạnh, trở thành nhân vật vang danh đương đại của thiên hạ!"
Phụ thân ánh mắt sáng ngời, khát khao nói,"Đến lúc đó, cao thấp tông tộc chúng ta đều có thể được lợi!"
Dịch Đạo Huyền mới bảy tuổi lại lắc lắc đầu, chỉ nói: "Phụ thân, con chỉ muốn để mẫu thân trở lại bên cạnh con."
Phụ thân cười nói: "Chuyện ta đáp ứng con, tự nhiên sẽ không nuốt lời. Tiểu Huyền, chờ sau khi lấy ra Cửu Khiếu Kiếm Mạch trong cơ thể con, ta liền để mẹ con các người đoàn tụ."
"Vâng!"
Dịch Đạo Huyền gật gật đầu, lộ ra nụ cười vui vẻ.
Phụ thân cùng các đại nhân vật tông tộc bên cạnh, cũng đều nở nụ cười.
"Tiểu Huyền, ngươi chịu đựng một chút."
Một lão nhân khuôn mặt âm trầm lạnh lùng đi lên trước, cầm lên một con dao nhọn sáng như tuyết, cắm mạnh vào ngực Dịch Đạo Huyền.
Máu tươi bắn tung tóe.
Đau đớn truyền khắp toàn thân.
Dịch Đạo Huyền chợt lâm vào trong hôn mê.
Một ngày này, thiên phú Cửu Khiếu Kiếm Mạch trời sinh của Dịch Đạo Huyền, bị phụ thân của mình hạ lệnh lấy đi, dung nhập đến trong cơ thể ca ca của hắn.
Mà khi hắn tỉnh lại, đã bị giam giữ ở trong một tòa lao tù trong lòng đất, âm u ẩm ướt.
Năm ấy bảy tuổi, hắn căn bản không rõ đã xảy ra cái gì.
Cũng chưa thể gặp được mẫu thân mình.
Hắn chỉ biết là, chuyện phụ thân đáp ứng mình, chưa làm được.
Điều này làm hắn đau lòng rất lâu.
Sau khi bị giam giữ ở lao ngục ba tháng, Dịch Đạo Huyền mặc một trận bệnh nặng, hấp hối, nguy kịch.
Cũng là khi đó, hắn rốt cuộc một lần nữa gặp được phụ thân.
Chỉ là, phụ thân sắc mặt rất âm trầm, vẻ mặt đầy hận ý, chỉ vào Dịch Đạo Huyền chửi ầm lên.
Mắng Dịch Đạo Huyền là tiện chủng.
Mắng Dịch Đạo Huyền hại con trai trưởng của hắn!
Dịch Đạo Huyền khi đó đã bệnh nặng gần chết, hoàn toàn không ngờ, phụ thân sao có thể biến thành bộ dạng này.
Hắn chỉ cảm thấy rất dau lòng, rất khó chịu.
Bởi vì hắn sắp chết rồi, cũng chưa thể gặp lại mẫu thân.
Sau đó, phụ thân nổi giận như điên cuồng tát một cái vào trên mặt hắn, Dịch Đạo Huyền hoàn toàn không còn sinh cơ.
Phụ thân cho rằng hắn đã chết, sắp xếp một hạ nhân, đưa thi thể hắn tới vùng hoang vu dã ngoại, vội vàng đào cái hố, chôn vào.
Nhưng Dịch Đạo Huyền chưa chết.
Một gã trộm mộ gọi là "lão Đao", ở lúc đi ngang qua, đào ngôi mộ ra, vốn định từ trên thi thể Dịch Đạo Huyền cướp đoạt một ít tiền tài, nào ngờ, lại phát hiện Dịch Đạo Huyền tỉnh lại.
Lão Đao rất kinh ngạc, nói một câu,"Được, hai chúng ta cũng coi như có duyên, về sau ta nuôi sống ngươi, ngươi giúp ta tống chung (chăm sóc bên giường trước lúc lâm chung)!"
Từ đó, Dịch Đạo Huyền đi theo bên người lão Đao.
Đáng tiếc, lão Đao chỉ là kẻ trộm mộ bất nhập lưu, ở lúc Dịch Đạo Huyền mười tuổi, bởi vì vào lầm một tòa cổ mộ che kín cơ quan cạm bẫy mà chết thảm.
Chỉ còn lại một mình Dịch Đạo Huyền.
Những năm sau đó, một mình Dịch Đạo Huyền lưu lạc trên thế gian, lang bạc kỳ hồ, hắn tranh ăn với chó hoang, tranh đoạt địa bàn với người ăn xin, tuổi nhỏ đã nếm trải hết các loại hiểm ác cùng gian khổ của nhân thế.
Về sau, hắn bị bọn buôn người bắt đi, giống như hàng hóa bán tới một mỏ quặng.
Cũng là ở nơi đó, Dịch Đạo Huyền mười bốn tuổi, bởi vì tính tình kiên nghị, tay chân chịu khó, được một tiểu đầu mục của mỏ quặng thưởng thức, giữ lại hắn ở bên người làm thủ hạ, dốc lòng bồi dưỡng.
Tiểu đầu mục mỏ quặng kia được gọi là "lão Dương", cũng là từ lão Dương nơi đó, khiến Dịch Đạo Huyền đạt được một cơ hội tu hành, từ đó bước lên con đường tu hành.
Năm Dịch Đạo Huyền mười bảy tuổi, lão Dương ở lúc tranh địa bàn với người khác đã chết, khi chết, thân thể cũng bị người ta chém thành vô số mảnh.
Dịch Đạo Huyền cực kỳ bi thương.
Thời gian hai năm sau đó, hắn vì mạnh lên, nhiều lần trải qua rèn luyện cùng hung hiểm, một thân tu vi cũng được lột xác tiến bộ thần tốc, rốt cuộc được như nguyện, báo thù cho lão Dương, giết sạch toàn bộ kẻ thù!
Sau đó, Dịch Đạo Huyền quay về quê nhà.
Hắn không thể quên sự từng trải tanh máu năm ấy bảy tuổi.
Không thể quên một màn tàn khốc, phụ thân một cái tát "đánh chết" mình, vội vàng mai táng.
Mười chín tuổi, hắn khi nhìn lại điều từng trải lúc bảy tuổi, đã phát hiện rất nhiều kỳ quái cùng khác thường.