Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 471 - Chương 471: Kiếm Ngự Trăm Trượng Biển Mây (1)

Chương 471: Kiếm ngự trăm trượng biển mây (1) Chương 471: Kiếm ngự trăm trượng biển mây (1)

Nhưng, Thường Quá Khách và Thanh Khâm đều im lặng, chưa đi nhắc nhở.

Quả thật, bọn họ và Kháng Sơn Cảnh đều đến từ Tiềm Long kiếm tông, nhưng quan hệ với nhau lại thế như nước lửa, nguyên nhân chính là, bọn họ thuộc về phe phái ủng hộ lục hoàng tử.

Mà Kháng Sơn Cảnh thì thuộc về phe phái ủng hộ tam hoàng tử.

Trận doanh khác nhau, cho dù là đồng môn sư huynh đệ, cũng không tránh khỏi trở mặt thành thù.

Mà mắt thấy Kháng Sơn Cảnh ra mặt, tinh thần bọn Hướng Thiên Tù rung lên.

Cần biết, Tiềm Long kiếm tông chính là thánh địa số một Đại Chu, thế lực tu hành siêu thoát hậu trên thế tục!

Tô Dịch dám giết Nhạc Trường Nguyên của Ngọc Kinh thành Tô gia, dám giết Tần Trường Sơn nhị hoàng tử mời đến, dám giết gia chủ Tiết gia Tiết Ninh Viễn, nhưng mà...

Hắn còn dám giết người của Tiềm Long kiếm tông?

"Lục điện hạ, ngươi không lo lắng bởi vì cử chỉ tàn bạo này của Tô Dịch, rước lấy vô số phiền toái cho ngươi?"

Kháng Sơn Cảnh lại mang ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Chu Tri Ly,"Nếu để bệ hạ biết, ngươi dung túng người bên cạnh lạm sát một phen, quấy động thành Cổn Châu đại loạn, nên đối đãi ngươi như thế nào?"

Hắn trước lên án mạnh mẽ Tô Dịch một phen, bây giờ lại lên tiếng cảnh cáo Chu Tri Ly, hiển nhiên là cho rằng, Tô Dịch dám giết người như vậy, sau lưng có Chu Tri Ly dung túng.

Chu Tri Ly ngẩn ngơ, sau đó giận quá mà cười, nói: "Tiệc trà hôm nay, có can hệ gì với ngươi một người Tiềm Long kiếm tông? Ngươi lại tính là cái quái gì, còn giáo huấn ta cùng Tô huynh?"

Lại thấy Tô Dịch than nhẹ một tiếng: "Nào cần nói lời thừa với người sắp chết này?"

Keng!

Kiếm ngân vang vọng.

Tô Dịch xoay cổ tay, Ngự Huyền kiếm nhấc lên một dải cầu vồng, cách không chém về phía Kháng Sơn Cảnh.

Dứt khoát lưu loát.

Kháng Sơn Cảnh cũng có cảm giác bất ngờ không kịp phòng bị.

Lúc trước hắn còn khẳng khái trần từ, tự xưng là bằng thân phận mình, nhất định có thể khiến Tô Dịch thu liễm một chút.

Ai ngờ, Tô Dịch cũng không nói lời thừa, trực tiếp ra tay!

Chẳng qua, Kháng Sơn Cảnh trái lại cũng không thẹn là truyền nhân Tiềm Long kiếm tông, phản ứng cực nhanh, ngay lập tức rút ra một thanh kiếm lớn lưỡi rộng, chắn ngang phía trước.

Keng! !

Thanh kiếm lớn chấn động, tia lửa văng khắp nơi, thân kiếm xuất hiện một vết nứt nhìn ghê người.

Linh lực đáng sợ đánh tới, chấn động khuôn mặt Kháng Sơn Cảnh đỏ lên, trong lòng không khỏi hoảng sợ, lập tức lớn tiếng quát:

"Các vị, lúc này không ra tay, còn đợi tới khi nào?"

Bọn Hướng Thiên Tù đã sớm nhìn ra thế cục không ổn, nhưng bảo bọn họ cùng nhau ra tay, lại không tránh khỏi chần chờ.

Đứa con ngàn vàng, không ở nơi nguy hiểm.

Huống chi, cho dù bọn họ cùng nhau ra tay, lại có thể nào là đối thủ của Tô Dịch?

Không thấy sao, mạnh như Tần Trường Sơn tông sư tầng năm, cũng nuốt hận ở đây?

"Đi!"

Hướng Thiên Tù quát khẽ một tiếng, xoay người hướng bên dưới Tây Sơn lao đi.

Mắt người khác sáng ngời, chân núi quần hùng hội tụ, chỉ cần có thể chạy ra khỏi đỉnh núi này, lo gì không tìm thấy đường sống?

Ào!

Các đại nhân vật đứng đầu thành Cổn Châu ngay lập tức xuất phát, hướng bên dưới đỉnh núi bỏ chạy.

Kháng Sơn Cảnh trợn tròn mắt, hắn vốn là muốn cùng nhau ra tay với bọn Hướng Thiên Tù, nào ngờ, những kẻ này lại kẻ sau chạy còn nhanh hơn kẻ trước!

Dù là bọn Chu Tri Ly cũng trợn mắt cứng lưỡi một phen, ai dám tin tưởng, những lão già kia vừa rồi còn uy phong bát diện, sẽ trở nên không có cốt khí như thế?

Tô Dịch thấy vậy, không khỏi khẽ lắc đầu, thoát được sao?

Keng!

Hắn hít sâu một hơi, Ngự Huyền kiếm trong tay ngân lên, thân kiếm hiện ra một bộ phù văn trận đồ tối nghĩa mà huyền diệu, phác họa ra khí tức "Thải Huyền" sắc lệnh.

Theo Tô Dịch đâm ra một kiếm.

Ầm!

Biển mây rộng lớn vô ngần quanh đỉnh núi chợt sôi trào quay cuồng hẳn lên, như bị sức mạnh to lớn vô hình dẫn dắt, như điên cuồng lao về phía Ngự Huyền kiếm trong tay Tô Dịch, mênh mông cuồn cuộn, giống như nước thiên hà chảy ngược, thanh âm ù ù, giống như sấm rền.

Chân núi, không biết bao nhiêu người bị kinh động.

Ở trong tầm nhìn của bọn họ, ánh mặt trời trên bầu trời đột nhiên bị che phủ, biển mây phạm vi trăm trượng như bị bàn tay to vô hình bắt lấy, đồng loạt ùa về phía đỉnh Tây Sơn.

Tiếng nổ vang như sấm rền, cũng theo đó vang vọng ở trong thiên địa.

"Cái này..."

"Chẳng lẽ là có lục địa thần tiên xen vào?"

"Trời!"

Tiếng xôn xao nổi lên khắp nơi, không biết bao nhiêu người trợn mắt cứng lưỡi.

Hoa Nhan cùng Ưng bá kiến thức rộng, cũng không khỏi động dung.

Thế gian này, chỉ có lục địa thần tiên nắm giữ năng lực dời non lấp biển, điều động lực lượng phong lôi địa hỏa.

Mà một màn trước mắt, đã không khác gì thủ đoạn của lục địa thần tiên!

Chỉ là, dẫn phát cảnh tượng đáng sợ bực này, rốt cuộc là ai?

Đỉnh núi.

Bọn Chu Tri Ly cũng trợn mắt há hốc mồm, kìm lòng không được nhớ tới một màn lúc trước ở quận thành Vân Hà trong giáo trường Thanh Đỉnh, Tô Dịch kiếm dẫn mưa to giết địch.

Thường Quá Khách thì nhớ tới tình cảnh buổi tối đó ở vùng hoang vu dã ngoại, Tô Dịch kiếm dẫn sấm sét cách không trăm trượng giết địch.

Mà giờ phút này, Tô Dịch kiếm ngự biển mây trăm trượng, giống như thần nhân!

Hướng Thiên Tù dẫn đầu xoay người bỏ chạy, bóng người vừa lao tới bên cạnh sơn đạo, đã bị một mảng dòng lũ mây mù dày nặng như núi đập ở trên người.

Phành!

Trực tiếp giống như ngọn núi khổng lồ đè, đập thân thể hắn ngã bay ra, xương cốt toàn thân cũng không biết gãy bao nhiêu cái.
Bình Luận (0)
Comment