Chương 5196: Hậu thủ (1)
Chương 5196: Hậu thủ (1)
"Đương nhiên, căn bản không cần ta nhiều lời, ngươi cũng tự sẽ rõ, nếu để thế gian biết ngươi là con của Dịch Đạo Huyền... Ha ha, còn không biết sẽ trêu chọc bao nhiêu sát kiếp!"
"Vận mệnh như vậy, từ một khắc đó ngươi sinh ra đã định sẵn, bi ai cỡ nào!"
Dịch Trần vẻ mặt đờ đẫn, xám xịt.
Tất cả cái này, khiến Dư Tốn nhịn không được cười to lên, cuối cùng thật sự đả kích được tiểu súc sinh này rồi! !
Như vậy, hắn liền có thể vận dụng bí pháp, gieo xuống tâm ma ở trong đạo tâm Dịch Trần, khiến y cả đời trở thành... Con chó tùy ý sai phái!
Vừa nghĩ tới đây, mí mắt Dư Tốn hung hăng giật giật, phát hiện không thích hợp, lâu như vậy, Lữ Thanh Mân sao không có một chút phản ứng?
"Sư tỷ..."
Dư Tốn mở miệng.
Nhưng không đợi hắn tiến hành thử, dị biến chợt xảy ra.
Ầm! !
Cánh cửa nhà tranh đóng chặt ầm ầm nổ tung, chia năm xẻ bảy.
Vụn gỗ bay tứ tung, một bóng người chớp mắt dịch chuyển tới.
Con ngươi Dư Tốn co rút lại, cầm trong tay đạo ấn màu máu hung hăng đánh ra.
Ầm! !
Một bóng người đó tan vỡ, hóa thành hào quang bay lả tả đầy trời.
Thấy một màn như vậy, Dư Tốn lại hoàn toàn biến sắc, thầm kêu không ổn, hắn chợt lưỡi nở sấm mùa xuân,"Trảm!"
Bốn thanh đạo kiếm máu chảy đầm đìa, từ trong bốn góc nhà tranh rít gào lao lên.
Đây là một bộ kiếm trận! Khí thế sát phạt kinh thế, cũng là nội tình để Dư Tốn có gan giằng co với sư tỷ Lữ Thanh Mân.
Nhưng chung quy đã chậm một bước.
Khi một bộ kiếm trận kia phát uy, bóng người Lữ Thanh Mân sớm đã giết vào, lao thẳng về phía Dư Tốn.
Lữ Thanh Mân giờ khắc này mang theo giận cùng hận ngập trời, trên khuôn mặt tràn đầy sát khí nồng đậm đáng sợ.
Ở lúc ra tay, càng dốc hết tất cả, vận dụng tới con bài chưa lật!
Ầm! !
Bóng người Dư Tốn bay ngược đi, trong miệng trào máu, ngực cũng sụp đổ một khối lớn, thiếu chút nữa bị đánh nổ.
Nhưng cùng lúc đó, bốn thanh đạo kiếm kia rít gào mà tới, chém lên trên thân Lữ Thanh Mân.
Phốc phốc phốc!
Đạo kiếm tung hoành bắn nhanh.
Trên người Lữ Thanh Mân xuất hiện từng vết kiếm máu chảy đầm đìa, trong tích tắc cả người đẫm máu, bị thương nặng.
Nhưng nàng chưa lui.
Mà là gắt gao canh giữ ở trước người Dịch Trần nằm bệt dưới đất, đuôi lông mày khóe mắt đều là nét quyết tuyệt như điên cuồng.
Khi một người mẹ không để ý tính mạng đi che chở con mình, cái gọi là sống hay chết sớm đã vứt ra sau đầu.
Lữ Thanh Mân cũng như thế.
Cho dù nàng đạo hạnh cao nữa, rèn luyện từng trải sâu nữa, tâm cảnh ác nữa.
Nhưng ở trước mặt Dịch Trần, nàng chỉ có một nhân vật —— mẫu thân.
Dịch Trần gục dưới đất.
Trong tầm nhìn, mẫu thân tựa như một ngọn núi, che ở trước người mình, cứng rắn chống đỡ bốn thanh đạo kiếm màu máu chói mắt kia.
Trên người mẫu thân có thêm rất nhiều vết thương nhìn ghê người.
Nhưng nàng vẫn chưa lùi bước một tấc nào!
Ở trên người mẫu thân, có máu tươi tung bay, bắn lên trên mặt hắn, mang theo khí tức nóng bỏng, cũng khiến hắn lòng như đao cát.
"Mẫu thân..."
Dịch Trần hầu như dùng hết một tia khí lực cuối cùng trên người gầm lên,"Tránh, mau tránh đi ——!"
Lữ Thanh Mân cả người đẫm máu, thương thế dần nặng, khi nghe tới câu này, nàng lại lộ ra nụ cười vui mừng.
"Trần Nhi, hắn không làm gì được ta!"
Giọng điệu Lữ Thanh Mân kiên định.
Ở trong bàn tay nàng, ngọc thạch màu đen run rẩy, tiếng kiếm ngân leng keng không dứt bên tai, lực lượng của bí giới này đều bị nàng vận dụng, toàn lực đối kháng bốn thanh đạo kiếm màu máu kia.
"Sư tỷ, tội gì chứ?"
Dư Tốn thở dài,"Tòa 'Huỳnh Hoặc kiếm trận' này, là tuyệt thế sát khí sư tôn ban tặng, bên trong ẩn chứa một luồng lực lượng bổn nguyên của sư tôn, ngươi không chống đỡ được."
Nhà tranh sớm đã sụp đổ, chia năm xẻ bảy.
Dao động chiến đấu khủng bố kích động thập phương, khiến cả bí giới cũng theo đó kịch liệt chấn động.
Bốn thanh đạo kiếm màu máu kia nhấc lên kiếm quang máu tanh nồng đậm, uy năng vô biên, giết Lữ Thanh Mân tràn đầy vết thương, rõ ràng đã sắp không chống đỡ được.
Nhưng Lữ Thanh Mân lại đã hoàn toàn bất chấp mọi giá, căn bản không để ý.
Nàng khẽ nói: "Trần Nhi, con biết đây là chỗ nào không?"
Vẻ mặt Dịch Trần vô cùng lo lắng, cũng đã đến thời điểm bực này, mẫu thân sao còn có rảnh rỗi nói những thứ này?
Mà không đợi Dịch Trần trả lời, Lữ Thanh Mân đã nhẹ nhàng nói: "Nơi này tên là Trúc sơn bí giới, là phụ thân con năm đó tự tay mở, chỉ có ta cùng hắn biết."
"Năm đó, ta cũng chính là ở nơi này mang thai con."
Từng đạo kiếm màu máu chém lên trên thân Lữ Thanh Mân, máu tươi bắn tung tóe. Nhưng trên mặt nàng lại hiện lên một tia dịu dàng,"Chẳng qua, khi đó ta vẫn chưa thật sự quyết định muốn sinh ra con hay không, cho nên vận dụng bí pháp, phong ấn tất cả cái này, ngay cả phụ thân con cũng không rõ những thứ này, là ta gạt hắn mà làm."
Ầm ầm!
Tình hình chiến đấu càng thêm thảm thiết.
Huỳnh Hoặc kiếm trận càn quét thiên địa, không ngừng chém xuống, đạo thể của Lữ Thanh Mân cũng đã tới bên bờ vực sụp đổ, thê thảm vô cùng.
Nhưng nàng như căn bản không biết cái gì gọi là thống khổ, chỉ đắm chìm trong hồi ức quá khứ, lẩm bẩm: "Thẳng đến sau khi phụ thân con năm đó chết, ta vốn cho rằng trong lòng sẽ rất cao hứng..."
"Nhưng ai ngờ tạo hóa trêu người, từ đó về sau, ta tựa như có tâm ma, trong lòng tràn ngập hối hận, thống khổ, áy náy cùng bàng hoàng không thể nào xua tan..."