Chương 527: Đạo kiển (1)
Chương 527: Đạo kiển (1)
Chính như hắn lúc trước cam đoan, nên nói thì nói, không nên nói một chữ cũng không đề cập tới.
Nhưng dù vậy, vẫn như cũ khiến bọn Khương Đàm Vân nghe mà kinh ngạc than thở liên tục, thường thường sẽ nhịn không được cảm khái thổn thức một phen.
Đặc biệt khi biết được, ngay cả Long Hồ cư sĩ Tần Trường Sơn xếp hạng hai mươi bảy tông sư bảng, cũng bị Tô Dịch nhẹ nhàng bâng quơ giết chết, trong lòng bọn Khương Đàm Vân chấn động đến nỗi, trong miệng cũng đắng ngắt một trận.
Nếu sớm biết những chuyện này, bọn họ ở trên đường trước đó nào còn dám khinh thường Tô Dịch?
Chẳng qua, làm bọn họ nghi hoặc là, Tô Dịch thật là con cháu Ngọc Kinh thành Tô gia không thể nghi ngờ, nhưng hắn lại quan hệ khẩn trương, thế như nước với lửa cùng Tô gia!
Càng làm bọn họ cảm thấy không thể tưởng tượng là, một thân năng lực quỷ thần khó lường đó của Tô Dịch, tựa như cũng không phải kế thừa từ Ngọc Kinh thành Tô gia...
Đáng tiếc, liên quan chuyện này, Thân Cửu Tung không đề cập tới một chữ nào, giữ miệng cực kín.
Làm khẩu vị của bọn họ đều bị câu lên, trong lòng ngứa ngáy khó chịu, lại không thể làm gì được, chỉ có thể cười khổ lắc đầu.
Cùng lúc đó.
Ở sâu trong lòng đất ước chừng ba ngàn trượng.
Phành!
Mũi chân Tô Dịch phát lực, ở trên một bên vách đá liên tục điểm mấy lần, sau đó bóng người vững vàng bay xuống trên một mảng mặt đất cứng rắn.
Chiếu vào mi mắt đầu tiên, là một mảng ánh sáng màu đỏ tươi, theo tầm nhìn trở nên rõ ràng, Tô Dịch cũng thấy rõ cảnh tượng nơi đang đứng.
Ở sâu trong vết nứt này, thế mà là một mảng thế giới trong lòng đất!
Nơi nơi là đá núi, rừng đá hình thù kỳ quái, sương mù máu màu đỏ tươi tràn ngập lượn lờ, làm người ta nhìn qua không thể thấy rõ thế giới trong lòng đất này rốt cuộc lớn bao nhiêu.
Ào ào -
Từng đợt thanh âm như thủy triều chạy chồm, từ trong sương mù màu máu nơi cực xa truyền đến, tựa như ở nơi cực xa, có một dòng sông ngầm trong lòng đất.
Chỉ là, khi nghe được tiếng chảy xuôi chạy chồm như thủy triều này, con ngươi Tô Dịch lại chợt ngưng trọng.
Đây là...
Khí tức không gian dao động?
Tô Dịch giật mình.
Chẳng lẽ nói, trong thế giới dưới lòng đất này, có một cái đường hầm không gian, hoặc là mở một bí cảnh không gian?
Khi suy nghĩ, Ninh Tự Họa và Mộc Hi đã nhẹ nhàng tới.
"Đi."
Không giải thích gì, Tô Dịch lập tức triển khai hành động, hướng nơi thanh âm như thủy triều chạy chồm kia truyền đến bước đi.
Ninh Tự Họa và Mộc Hi ngẩn ra một phen, đều đi theo.
Sương mù máu tràn ngập, quái thạch san sát, thế giới trong lòng đất này đen tối âm trầm, tràn đầy tĩnh mịch, chỉ có thỉnh thoảng truyền đến tiếng thủy triều chạy chồm, ào ào truyền đến.
Trên đường, Ninh Tự Họa và Mộc Hi cũng ý thức được, Tô Dịch là đi về phía thanh âm như thủy triều kia!
"Đây tựa như là dao động của lực lượng không gian..."
Ninh Tự Họa như có chút suy nghĩ.
"Không phải tựa như, mà là khẳng định."
Mộc Hi không cần nghĩ ngợi sửa đúng.
Ninh Tự Họa nhìn quét vị vương khác họ trẻ tuổi nhất Đại Chu này một lần, nói: "Trấn Nhạc vương tựa như hiểu biết không ít chuyện có liên quan với tu hành nha."
Mộc Hi mỉm cười, hỏi ngược lại: "Ngươi cùng Tô công tử lại nào không phải như vậy?"
Ninh Tự Họa lắc đầu nói: "Ta sao có thể so sánh với Tô đạo hữu, ở trước mặt hắn, ta mới chính thức rõ, cái gì gọi là chênh lệch của ánh sáng đom đóm cùng trăng sáng trên trời."
Mộc Hi ngẩn ra một phen, ánh mắt nhìn bóng lưng Tô Dịch ở phía trước dẫn đường, lâm vào trầm mặc.
Hồi lâu, hắn mới thấp giọng nói: "Ta nghe nói, đại đạo tranh phong, không ở trong một sớm một chiều, mà phải xem cuối cùng ai có thể đi được xa hơn, cao hơn."
Ánh mắt Ninh Tự Họa có chút cổ quái.
Nàng làm sao nghe không ra ý tứ trong lời nói của Mộc Hi?
Thế này tương đương vô hình trung thừa nhận, hắn hôm nay, cũng không bằng Tô Dịch!
Ninh Tự Họa ý vị sâu xa nói: "Ôm chí cao xa là chuyện tốt, ta rất chờ mong biểu hiện của Trấn Nhạc vương về sau."
Mộc Hi cười cười, không nói thêm cái gì nữa.
"Các ngươi nhìn bên kia."
Đột nhiên, Tô Dịch phía trước dừng chân, nhìn phía xa xa.
Ninh Tự Họa và Mộc Hi giương mắt nhìn lên.
Chỉ thấy nơi cực xa, thế mà lại hiện lên một vòng xoáy màu máu thật lớn, phạm vi chừng nghìn trượng, khi từ từ xoay tròn, mang theo dòng lũ màu máu cuồn cuộn.
Xa xa nhìn, như giữa trời đất mở ra một cái mồm to như chậu máu, muốn nuốt chửng vạn vật!
Ninh Tự Họa và Mộc Hi liền đồng loạt biến sắc,"Vách ngăn không gian?"
Tô Dịch gật đầu nói: "Xem tình huống, hẳn là như thế."
Ở giới tu hành, phàm là nơi xuất hiện vách ngăn không gian, cũng liền ý nghĩa, một đầu khác của vách ngăn kia tồn tại một cái thế giới vị diện!
Mà hôm nay, một cái vách ngăn không gian phạm vi nghìn trượng, hóa thành dạng vòng xoáy, lơ lửng ở sâu trong lòng đất Huyết Đồ yêu sơn này.
Cái này có phải ý nghĩa, nơi đây rất có thể đi thông một thế giới khác hay không?
Mà đây, cũng chính là chỗ khiến Ninh Tự Họa và Mộc Hi giật mình!
"Ai! ?"
Bỗng nhiên, phía dưới vòng xoáy màu máu thật lớn kia truyền đến một giọng nói lạnh nhạt.
Tô Dịch không có ý tứ tránh né, chắp tay sau lưng, trực tiếp đi qua.
Ninh Tự Họa và Mộc Hi thì trở nên cảnh giác, lòng bàn tay người trước hiện lên một thanh phi kiếm mảnh mai đỏ tươi trong suốt, tựa như hình cá, người sau thì nắm chặt chiến mâu màu vàng.
Trận địa sẵn sàng đón quân địch.