Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 5366 - Chương 5366: Tinh Vụ Bát Cực Đốc Định Như Nhất (1)

Chương 5366: Tinh vụ bát cực đốc định như nhất (1) Chương 5366: Tinh vụ bát cực đốc định như nhất (1)

Sớm từ lúc rời khỏi Vô Tận Chiến Vực, Tô Dịch đã nhắc nhở, một khắc đó khi quay về, ngược lại mới là thời điểm nguy hiểm nhất.

Bởi vì kẻ địch rất có thể bố cục trước, ở bên ngoài tiến hành ngăn chặn!

Đối với điều này, bọn Ôn Thanh Phong sớm có chuẩn bị tâm lý.

"Ngươi cuối cùng đã trở lại."

Đế Ách ngồi khoanh chân đứng dậy.

Nhất thời, một uy năng khủng bố bao trùm cửu thiên thập địa, ở trong khu vực này ầm ầm thổi quét.

Vô số hắc ám phù văn phất phới, lượn lờ ở quanh thân Đế Ách, khiến hắn như chúa tể đặt chân ở trong bóng đêm vô tận.

Uy thế cỡ đó, khủng bố khiếp người!

Căn bản xa không phải cửu luyện Thần Chủ có thể so sánh! !

"Nhiên Đăng Phật cùng Vị Lai Phật không có mặt?"

Tô Dịch nhìn xung quanh.

Đế Ách lạnh nhạt nói: "Ngươi cảm thấy, chỉ bằng sức một mình ta không lưu được ngươi?"

Uy thế trên người hắn càng thêm khủng bố, thiên địa như rơi vào đêm vĩnh hằng, núi sông vạn tượng đều bị bao phủ.

"Yên tâm, nơi đây đã không có mai phục, cũng không có sát cục."

Đế Ách hai tay chắp sau lưng, bễ nghễ cao ngạo,"Mà ta lại càng không thèm để người khác xen vào."

Một đoạn lời, hào khí ngút trời.

Trong mắt Tô Dịch toát ra sự châm chọc, nói: "Năm đó ở trên đường ta đến Thần Vực, là ai dẫn dắt đám người lão gù tiến hành ngăn chặn? Là ai không biết xấu hổ nấp trong bóng tối, tiến hành ám sát đối với ta?"

Năm đó, một hồi ám sát đó thiếu chút nữa khiến hắn mất mạng, cho dù sống lại, cũng gần như tê liệt, giống như phế nhân khốn đốn hồi lâu.

Thù này, Tô Dịch sao có thể quên?

Đế Ách nhíu mày, nói: "Trước khác nay khác, ngươi khi đó, còn chưa đủ tư cách được ta coi là đối thủ, nhiều nhất chỉ là một con mồi, đã muốn săn bắn, tự nhiên bất chấp thủ đoạn."

Tô Dịch 'ồ' một tiếng, nói: "Nói như vậy, ta bây giờ đáng giá cho ngươi coi là đối thủ?"

Đế Ách nói: "Đây là coi trọng đối với ngươi, không phải sao?"

Tô Dịch cười lên,"Vậy ta còn phải cảm thấy vinh hạnh đúng không?"

Đế Ách nghe ra Tô Dịch khinh thường cùng nói móc.

Chẳng qua, hắn vẫn chưa bởi vậy tức giận, mà là bình tĩnh nói: "Từ khi ta tu hành đến nay, phàm là người bị ta coi là đối thủ, không có ngoại lệ đều chết ở dưới tay của ta, mà ngươi, cũng sẽ không ngoại lệ."

Nói xong, ánh mắt hắn đảo qua đám người Ôn Thanh Phong,"Nếu ngươi dám chiến một trận với ta, ta có thể cho bọn họ rời khỏi luôn bây giờ."

Tô Dịch chợt cảm thấy bất ngờ, lần đầu tiên cảm giác, có chút nhìn không thấu suy nghĩ trong lòng Đế Ách.

"Buồn cười, chúng ta muốn đi hay ở, nào cần trải qua ngươi đồng ý?"

Ôn Thanh Phong đằng đằng sát khí.

Người khác cũng cười lạnh không thôi.

Ra ngoài mọi người dự kiến, Tô Dịch nói: "Các ngươi đi, ta chơi với hắn một chút."

Đám người Ôn Thanh Phong ngẩn ra.

"Đi thôi, đi nơi chúng ta trước đó ước định sẵn, ta sẽ đi tìm các ngươi."

Tô Dịch nói, giọng bình tĩnh, lại không cho làm trái.

Vẻ mặt đám người Ôn Thanh Phong biến ảo một phen, cuối cùng, bọn họ không nói cái gì nữa, yên lặng rời khỏi.

Đều là bạn cũ cùng nhau đồng sinh cộng tử, căn bản không cần phải nói cái gì, bọn họ đã rõ thái độ của Tô Dịch.

"Không cần ẩn thân trong bóng tối, lại càng đừng mưu toan trở về tiếp ứng ta, phải thật sự rời khỏi!"

Phía sau một lần nữa truyền đến thanh âm của Tô Dịch, khiến đám người Ôn Thanh Phong nhìn nhau, đều thầm than, đánh mất ý niệm trong lòng. .

Thẳng đến lúc bóng dáng đám Ôn Thanh Phong hoàn toàn biến mất không thấy.

Đế Ách khẽ lắc đầu nói: "Đạo lí đối nhân xử thế, đều là ràng buộc, nếu không phải ngươi để ý chút tình nghĩa đó kiếp trước, nào đến nỗi bị Nhiên Đăng Phật tính kế?"

Tô Dịch không cãi lại, chỉ nói: "Ngươi có bằng hữu không?"

Đế Ách nói: "Có."

Tô Dịch nói: "Có thể đồng sinh cộng tử với ngươi hay không?"

Đế Ách nhíu mày, nói: "Cổ hủ! Tình cảm như vậy, căn bản không đáng khen, con đường đại đạo, từ trước tới giờ chỉ có thể tự mình đi, các bằng hữu đó của ngươi không cách nào theo ngươi mãi!"

Tô Dịch nói: "Đạo khác nhau không thể nói chuyện được, trên đường đại đạo, tuy sẽ mỗi người một chân trời, nhưng chỉ cần biết bọn họ ở đó, ta liền không phải một người cô đơn."

Đế Ách 'ha' một tiếng cười lên, lười nói nữa, nói: "Được rồi, bây giờ các bằng hữu đó của ngươi đã đi xa, ngươi có thể buông tay một phen rồi!"

Ầm!

Hắn giơ tay phải, vô số hắc ám phù văn chợt xuất hiện, giống như triều tịch dâng trào trong lòng bàn tay hắn.

Thiên địa run rẩy dữ dội, núi sông sụp đổ điêu linh.

Chín vạn trượng không gian phụ cận, đều bị một thân thần uy đó của Đế Ách bao trùm.

"Ngươi nếu có thể lấy một thân lực lượng đại đạo sống sót từ dưới tay ta, ta cam đoan, trong khoảng thời gian này trước khi hắc ám thần thoại tiến đến, sẽ không ra tay với ngươi nữa."

Đế Ách thanh âm trầm thấp, trực tiếp giống như gõ trống thần quanh quẩn, rầm rầm phóng thích.

Một thân uy thế của hắn càng thêm khủng bố.

Tô Dịch nhíu mày, nói: "Ta còn cho rằng ngươi đã ôm quyết tâm phân sinh tử với ta, thì ra lại chỉ là muốn tiến hành một hồi đại đạo chi tranh với ta, thực sự... Không thú vị!"

Đế Ách lạnh lùng nói: "Nếu ngươi có cơ hội giết chết ta, hoàn toàn có thể phóng ngựa tới đây."

Tô Dịch nói: "Ta cũng nghĩ như vậy."

Thanh âm còn quanh quẩn, hắn đột nhiên bước ra một bước.

Chỉ trong một bước, thiên địa run rẩy hỗn loạn, có tiếng kiếm ngân leng keng như xuyên thủng vàng đá chợt vang vọng.
Bình Luận (0)
Comment