Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 5373 - Chương 5373: Ruồi Bọ (2)

Chương 5373: Ruồi bọ (2) Chương 5373: Ruồi bọ (2)

Chẳng qua...

Tô Dịch cũng không để ý.

Hắn thu hồi Chỉ Xích Kiếm, cầm bầu rượu, bước về nơi xa.

Thời gian ruồi bọ xuất hiện nhanh hơn nhiều so với trong dự đoán của Tô Dịch.

Chỉ một lát sau, dưới bầu trời nơi xa, có độn quang lấp lánh chói mắt xuất hiện, một đám cường giả xuất hiện, chạy về bên này.

"Đó là ai?"

"Hình như là Tô Dịch!"

"Hắn... Hắn sao có thể biến thành bộ dáng này?"

Nơi xa, các cường giả kia chợt dừng bước, xa xa thấy được Tô Dịch lẻ loi một mình từ chỗ sâu trong Lam Hải cấm khu đi ra.

Bóng người tàn phá của hắn thấm đẫm màu máu, cô đơn chiếc bóng, rơi vào trong mắt các cường giả kia, tỏ ra đặc biệt thê lương cùng sa sút.

Mọi người kinh nghi, trong lòng chấn động.

Tô Dịch!

Kiếm tu địa vị cao cả, như truyền thuyết kia!

Ai có thể không nhận ra?

Thời gian hơn một năm qua, Tô Dịch ở trong Vô Tận Chiến Vực chinh chiến chém giết, thiên hạ Thần Vực đã hầu như không truyền ra sự tích có liên quan với hắn nữa.

Cái này cũng dẫn lên rất nhiều nghị luận.

Chỉ là, ai cũng không ngờ, hôm nay lúc này hắn lại sẽ xuất hiện ở Lam Hải cấm khu này!

Hơn nữa, bị thương còn thê thảm nặng nề như thế!

"Chẳng lẽ nói một trận đại chiến lúc trước hủy diệt cả tòa Lam Hải cấm khu, chính là do Tô Dịch dẫn lên?"

Có người nói nhỏ.

"Có loại khả năng này!"

"Cái này chẳng phải ý nghĩa, hắn hôm nay... Đã rơi vào tình cảnh yếu ớt nhất?"

Trong lúc nhất thời, ánh mắt các cường giả kia nhìn về phía Tô Dịch đều xảy ra biến hóa vi diệu.

Một vị truyền kỳ có một không hai bị chư thiên thần phật coi là kẻ địch chung, mà nay lại lưu lạc đến mức độ thê lương như vậy, là ai làm hắn bị thương nặng?

Nếu giờ phút này ra tay với hắn, có thể nhặt được món hời lớn, đoạt được luân hồi cùng Kỷ Nguyên Hỏa Chủng hay không?

Chẳng qua, tuy trong lòng sinh ra vô số ý niệm, nhưng lại không ai dám ra tay.

Người có tên cây có bóng.

Uy danh của Tô Dịch quá thịnh, rung chuyển cổ kim, mấy năm nay từ khi hắn quay về Thần Vực, Thần Chủ thế gian chết ở dưới tay hắn cũng không biết có bao nhiêu.

Cho dù tình cảnh hắn giờ phút này thê lương nữa, sa sút nữa, yếu ớt nữa, cũng không phải người thường dám khiêu khích!

Tô Dịch chú ý tới những cường giả này.

Cũng lười nhìn thêm lấy một cái, việc ta ta làm đi về phía trước.

Hắn đi chưa nói là nhanh, lẻ loi độc hành, ngay cả na di cũng chưa nói tới.

Một màn này, bị các cường giả kia thu hết vào đáy mắt, trong lúc nhất thời, lại lần nữa dẫn phát rất nhiều phán đoán.

Chẳng lẽ thương thế của Tô Dịch đã thê thảm nặng nề đến mức không thể na di bỏ chạy?

Nếu không, hắn vì sao không lập tức bỏ chạy?

Cần biết, phàm là còn có sức, ai sẽ mang một thân thương thế thê thảm nặng nề vô cùng kia bại lộ ra?

Không khí nặng nề.

Các cường giả kia chậm chạp không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Mắt thấy Tô Dịch đi xa, bọn họ lại nhắm mắt theo đuôi đuổi theo, chẳng qua kéo giãn khoảng cách với Tô Dịch, không dám tới gần.

Như giòi trong xương.

Cũng quả thực như Tô Dịch lúc trước dự liệu, khi ngửi được máu tanh, các cường giả đó sẽ hóa thành ruồi bọ không xua tan đi được!

Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.

Tô Dịch tuy còn chưa lưu lạc đến bực này, nhưng khi thấy một màn như vậy, trong lòng không khỏi khác thường.

Ngay cả đám ruồi bọ nhỏ yếu đến mức không chịu nổi một đòn kia cũng dám bám theo như bóng với hình, có thể thấy được ở trong mắt bọn họ, mình hôm nay bị thương là thê thảm cùng yếu ớt cỡ nào.

Lắc lắc đầu, Tô Dịch không bận tâm tới, tiếp tục tiến lên.

Dọc đường, lục tục có cường giả nghe tin mà đến xuất hiện, hoặc một mình hành động, hoặc tụm năm tụm ba.

Không có ngoại lệ, đều phản ứng giống với các cường giả lúc ban đầu.

Không ai dám ra tay.

Nhưng trong lòng mỗi người dâng lên các loại ý niệm, Tô Dịch đi đến nơi nào, bọn họ liền xa xa theo đến nơi đó.

Ngoài ra, bọn họ đều tự hướng về thế lực sau lưng truyền tin, nói ra chi tiết tình trạng của Tô Dịch.

Trong lúc nhất thời, đủ loại tin tức như mọc cánh bay về phía các nơi của Linh Tiêu thần châu.

Một hồi động tĩnh hôm nay dẫn phát dị tượng trên bầu trời, thế mà lại do Tô Dịch dẫn lên!

Mà Tô Dịch lúc này, đã bị thương nặng gần chết, phượng hoàng nhổ lông không bằng gà!

Khi mấy tin tức này khuếch tán, lập tức dẫn phát chấn động to lớn, không biết bao nhiêu thế lực xuất động.

Các thế lực cấp đầu sỏ kia cũng phái ra lực lượng!

Tất cả cái này, đều ở trong dự kiến của Tô Dịch.

Hắn không bận tâm tới, việc ta ta làm rời khỏi.

Mà ở phía sau hắn, thì có bóng người đông nghìn nghịt đi theo xa xa.

Hơn nữa theo thời gian chuyển dời, số lượng cường giả theo đuôi phía sau cũng càng lúc càng nhiều, rất tráng lệ.

Kiêng kị bởi uy danh của Tô Dịch, trái lại cũng không có ai mạo muội ra tay, đều rất cẩn thận.

Nhưng theo số người nhiều lên, tựa như cảm nhận được áp lực cạnh tranh, trong lòng các cường giả theo đuôi, đều trở nên xao động lo lắng.

Tựa như dê béo chỉ có một con, nhưng thợ săn lại càng ngày càng nhiều, bầu không khí cạnh tranh như vậy, mặc cho ai có thể không lo lắng?

"Tô đại nhân dừng bước!"

Bỗng nhiên, một tiếng quát to vang lên ở trong thiên địa.

Một nam tử bóng người ngang tàng cao lớn, mặc trường bào màu tím bỗng dưng xuất hiện, cả toàn thân bốc hơi uy năng thuộc về cấp bậc thượng vị thần.
Bình Luận (0)
Comment