Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 5451 - Chương 5451: Huyết Thù Kiếp Trước (1)

Chương 5451: Huyết thù kiếp trước (1) Chương 5451: Huyết thù kiếp trước (1)

Nếu tiếp nhận, ý nghĩa hắn vẫn như cũ để ý một luồng hỗn độn bổn nguyên này, vô hình trung tương đương thừa nhận mình ở trên nội tình, tầm mắt thua kém một bậc.

Nếu từ chối, thì làm trái bản tâm của hắn!

Bởi vì, hắn nếu thật sự có thể buông xuống, nào cần ở trong năm tháng quá khứ dài lâu vẫn nhớ mãi không quên đối với hỗn độn bổn nguyên này?

Một câu nhìn như tùy ý đó của Tô Dịch, thực ra khiến hắn tiến vào tình cảnh lưỡng nan.

Tiến thoái lưỡng nan!

Đây là tranh đấu tâm cảnh.

Vô cùng hung hiểm, nhìn như vô hình, nhìn như chỉ là chuyện phiếm, nhưng lại so với chém giết đao thật thương thật càng kinh tâm động phách hơn.

Hơn nữa đối với tồn tại đặt chân Vĩnh Hằng cảnh mà nói, tâm cảnh nếu xảy ra vấn đề, ắt gặp nghiệp chướng chi kiếp!

Chẳng qua, rất nhanh Lục Thích đã khôi phục thong dong cùng bình tĩnh.

Ánh mắt hắn như lưỡi kiếm sắc bén, bình tĩnh nói: "Đa tạ, thứ ta muốn, tự sẽ bằng lưỡi kiếm trong tay để tranh thủ, mà không cần ngươi tới bố thí."

Tô Dịch 'ồ' một tiếng, thu hồi một luồng hỗn độn bổn nguyên kia, nói: "Vậy tiếp tục động thủ đi, hôm nay không phân thắng bại, ta sẽ không cho ngươi cơ hội rời khỏi."

Trong lòng hắn cũng không khỏi kinh ngạc, tâm cảnh Lục Thích đáng sợ, vượt xa hắn dự đoán.

Một người càng để ý cái gì, thường thường chỗ ý chính là nhược điểm của hắn cùng uy hiếp.

Chính bởi vì như thế, Tô Dịch mới sẽ lựa chọn tặng ra một luồng hỗn độn bổn nguyên này, lấy cái này thử đạo tâm của Lục Thích.

Mà bây giờ, Tô Dịch đã tin tưởng, Lục Thích quả thực khác với các đại địch kia hắn quá khứ gặp được, tâm cảnh hắn kiên cố, gần như không thể phá giải!

Muốn đối phó loại đại địch này, chỉ có một biện pháp ——

Lấy thực lực tuyệt đối, hủy diệt hắn!

"Mời."

Lục Thích nâng tay làm cái động tác mời.

Ánh mắt hắn trong suốt trầm tĩnh, một thân khí tức cũng đang lặng yên biến hóa, không có uy thế kinh thiên động địa, lại thâm trầm như một vùng biển lớn vô ngần, có mạch nước ngầm vô tận dâng trào ở dưới mặt biển.

Ánh mắt Tô Dịch vi diệu, gật gật đầu, chưa nói gì.

Ầm!

Hai tay áo hắn căng phồng, bước ra một bước.

Như lúc đầu khai chiến vận dụng kiếm thứ nhất, năm ngón tay như kiếm, vô cùng đơn giản chém ra.

Cùng lúc đó, Lục Thích cũng chém ra một kiếm tương tự, cũng đơn giản đến mức tận cùng.

Một màn tựa như lúc ban đầu khai chiến tái hiện.

Nhưng một chớp mắt này, Lạc Thanh Đế nơi xa vẫn luôn chú ý một trận chiến này hít vào một ngụm khí lạnh.

Bóng người một lần nữa lui bắn về.

Lui ra khỏi Thiên Tú kiếm trủng thiên địa rộng lớn này!

Mà ở lúc bóng người hắn vừa đứng vững, liền thấy được một màn không thể tưởng tượng ——

Trên không Thiên Tú Kiếm Trủng, bầu trời vô ngần như lưu ly vỡ vụn, lặng yên không một tiếng động lật úp rơi xuống.

Hư không vô tận như giấy vụn vò nát, lâm vào trong một loại hủy diệt cực hạn mà khủng bố.

Mà mặt đất Thiên Tú Kiếm Trủng thì đang sụp đổ.

Không ngừng sụp đổ!

Tựa như miếng đậu phụ bị một cây chùy sắt hung hăng đập trúng.

Sau đó, vô tận kiếm quang bùng nổ, chiếu sáng chín tầng trời.

Trước mắt Lạc Thanh Đế đau đớn, trong tầm nhìn là một mảng trắng xóa, chỉ nghe thấy tiếng nổ kinh thiên động địa đang kích động.

Tiếng kiếm ngân leng keng, quanh quẩn cửu thiên thập địa.

Trên không toàn bộ Linh Tiêu thần châu, cảnh tượng như tai kiếp tận thế tái hiện, lại lần nữa dẫn phát cả thế gian chấn động.

Cũng không biết bao lâu.

Khi tất cả động tĩnh như kinh động thế gian này dần dần yên lặng, tầm nhìn cùng cảm giác của Lạc Thanh Đế cũng theo dó dần dần khôi phục.

Còn không chờ hắn thật sự thấy rõ cảnh tượng nơi xa, nghe được trước một tiếng than khẽ:

"Ta thua rồi."

Trong thanh âm không có uể oải, không có mất mát, cũng không có không cam lòng.

Mà là mang theo một loại hương vị cảm khái không nói rõ được.

Đây, là tiếng của Lục Thích!

Bầu trời nứt nẻ giống như vô số mảnh vỡ phân tán ở đó, vết nứt thì như mạng nhện xen kẽ ở giữa mảnh vỡ.

Trong hư không, khí tức hủy diệt hãy còn đang tràn ngập.

Tuy chỉ là khí tức chiến đấu lưu lại, đủ có thể khiến Bất Hủ Thần Chủ trên thế gian tim đập nhanh, không dám tới gần.

Mà trên mặt đất, sớm là khe rãnh tung hoành, thủng trăm ngàn lỗ.

Nhìn qua một cái, là thật sự tràn ngập vết thương.

Toàn bộ thiên địa núi sông, như sụp đổ trầm luân!

Mà trong hư không, đang có hai bóng người đứng đối mặt trên hư không.

Một bộ áo bào xanh kia của Tô Dịch đều đã bị thấm đẫm thành màu máu, trên bóng người xuất hiện vết kiếm giăng khắp nơi.

Khuôn mặt tuấn tú tái nhợt như tờ giấy, nhưng đôi mắt vẫn thâm thúy như cũ, sống lưng thẳng tắp như cũ.

Như mũi kiếm đâm thủng bầu trời, không thể lay động.

Đối diện, đạo thể Vân Hà Thần Chủ do Lục Thích chiếm cứ, cũng bị thương thê thảm nặng nề, mái tóc dài búi tóc đạo sĩ cũng xõa tung xuống.

Bắt mắt nhất là, chỗ mi tâm của hắn hiện lên một mảng vết kiếm đỏ sẫm!

"Trận chiến này với ta mà nói, có khuây khoả, có kinh ngạc, có phấn chấn, có tiếc nuối."

Lục Thích mở miệng, thanh âm có chút khàn khàn,"Nhưng, khi thật sự thua, trong lòng ta chỉ có một loại... Thoải mái."

"Thoải mái?"

Tô Dịch có chút khó hiểu.

Lục Thích gật đầu nói: "Trước kia, ta cân nhắc mãi không ra, lực lượng luân hồi rốt cuộc có bao nhiêu thần dị, cũng không rõ Kỷ Nguyên Hỏa Chủng giấu huyền cơ lớn bao nhiêu."

"Quan trọng nhất là, ta nghĩ mãi không ra, kiếm đồ ngươi kiếp này truy cầu, vì sao sẽ tồn tại nhiều chuyện không thể tưởng tượng như vậy."
Bình Luận (0)
Comment