Chương 551: Quỳ xuống (1)
Chương 551: Quỳ xuống (1)
"Bớt lấy Tô gia ra dọa ta."
Mộc Hi lạnh nhạt nói: "Lời ta vứt ở đây, hôm nay ai là địch với Tô công tử, đó là đối địch với chúng ta!"
Sắc mặt mọi người đang ngồi đều biến ảo một phen.
Tô Dịch kia tài gì đức gì, vậy mà có thể khiến đám người Trấn Nhạc vương không tiếc đắc tội Ngọc Kinh thành Tô gia, cũng muốn chống lưng cho hắn?
Lại thấy Hạ Hầu Lẫm đột nhiên lộ ra một nụ cười khinh thường,"Phải không, nhưng các ngươi dù cộng lại một chỗ, cũng khó lay động thế cục hôm nay."
Dừng một chút, hắn trầm giọng nói: "Thái huynh, ngươi không phải muốn báo thù thay con rể kia của ngươi sao, mời đi ra gặp một lần."
Vừa dứt lời, trong thiên điện đi ra một ông lão mặc áo bào vải đay, râu tóc đen nhánh, có một cặp lông mày trắng dài nhỏ.
Lưng hắn đeo một cái hộp kiếm thật lớn, một đôi mắt tang thương lạnh nhạt, vừa xuất hiện, liền khiến nơi đây xôn xao một trận.
Bạch Mi vương, Thái Kinh Hải!
Một vị nhân vật thế hệ trước sớm ở hơn hai mươi năm trước đã bước vào cảnh giới tiên thiên võ tông, uy danh truyền xa.
Mà lão cũng là nhạc phụ của gia chủ Du gia Du Bạch Đình, ông ngoại Du Sương Ngưng.
"Trấn Nhạc vương, ngươi bây giờ còn xác định, muốn đấu với Ngọc Kinh thành Tô gia ta một chút?"
Nhạc Thanh cười ha ha hỏi.
Mộc Hi khinh thường nói: "Bổn vương phiền nhất một sự kiện chính là, đường đường nam nhi, lại ỷ vào thế lực sau lưng làm xằng làm bậy, thực cho rằng thêm một tên Bạch Mi vương, bổn vương sẽ kiêng kị?"
Hắn xắn tay áo, ánh mắt đảo qua mọi người đang ngồi,"Ai muốn chơi với bổn vương, bây giờ có thể đứng ra!"
Không khí đại điện chợt yên tĩnh.
Nhưng ngay lúc này, Tô Dịch vẻ mặt bình thản mở miệng nói: "Ngươi lui ra, chuyện này, ta muốn đích thân giải quyết."
Mộc Hi ngẩn ra, sờ sờ mũi, rất biết điều im lặng lui ra phía sau.
Chỉ là ánh mắt hắn nhìn về phía đám người Hạ Hầu Lẫm, lại đã mang theo nét thương hại.
Khiến Mộc Hi buồn cười là, bọn Hạ Hầu Lẫm ở sau khi nghe được lời của Tô Dịch, lại đều lộ ra nụ cười nghiền ngẫm, như khinh thường, lại như... Thương hại.
"Ta đang thương hại bọn hắn không biết sống chết, bọn họ lại là cũng đang thương hại Tô Dịch không biết sống chết nha..." Ánh mắt Mộc Hi cũng trở nên cổ quái.
Thú vị, thật sự quá thú vị!
Lúc này, ánh mắt tang thương của Bạch Mi vương Thái Kinh Hải như điện lạnh, tập trung ở trên người Tô Dịch, nói:
"Lúc trước ở trên tiệc trà Tây Sơn, là ngươi giết Du Bạch Đình phải không?"
Lời nói mang theo sát khí lạnh lẽo ập vào mặt.
"Không sai."
Tô Dịch thuận miệng nói: "Ngươi muốn báo thù?"
Keng!
Thái Kinh Hải mở ra hộp kiếm sau lưng, rút ra một thanh kiếm lớn dày rộng, nói: "Đương nhiên."
Ánh mắt Hạ Hầu Lẫm lóe lên, nhắc nhở: "Thái huynh, đây chính là tam thiếu gia Tô gia ta, cho dù bất kham nữa, tính mạng hắn cũng không thể do ngươi tới định đoạt, ngươi biết chưa?"
Thái Kinh Hải hơi trầm mặc, gật đầu nói: "Tốt."
Khi nói chuyện, một bộ áo vải thô của lão phiêu đãng, râu tóc tung bay, một thân uy thế thuộc về tiên thiên võ tông theo đó liên tiếp kéo lên.
Mọi người ở đại điện đều theo bản năng tránh ra một ít khoảng cách, lo lắng bị lan đến.
"Tam thiếu gia, ngươi bây giờ nếu cúi đầu, còn kịp đó - "
Thiên Dũng hầu Nhạc Thanh đùa cợt nói.
Ánh mắt Tô Dịch nhìn hắn, nói: "Phải không, vậy ta từ ngươi bắt đầu thu thập như thế nào?"
Hắn tung người cất bước, bước về phía Nhạc Thanh.
Nhạc Thanh ngẩn ra.
Thái Kinh Hải nhíu mày, bỗng nhiên vung kiếm đánh tới,"Đối thủ của ngươi là bổn vương!"
Ầm!
Kiếm khí mênh mông, to như sấm sét, lóe ra ánh sáng tím đáng sợ, thế lớn lực trầm.
Tử Ngục Lôi Kiếm Thuật!
Đây là tuyệt học của Bạch Mi vương Thái Kinh Hải, nghe nói truyền thừa từ trong tay lục địa thần tiên, có uy lực quỷ thần khó lường, tu luyện tới cực điểm, trong một kiếm, có thể hóa thành kinh lôi ngập trời, mang một ngọn núi lớn cũng chém thành bột phấn.
"Bằng một kiếm này, hiển lộ hết phong thái tiên thiên võ tông!"
Không ít người kinh diễm, lộ ra nét rung động.
Ở cảnh nội Đại Chu, tông sư đã như rồng thần trên trời, mà tiên thiên võ tông, càng là tồn tại khủng bố sừng sững ở đỉnh võ giả.
Một kiếm như vậy, đổi là nhân vật tông sư khác, sợ là căn bản ngăn không được, sẽ nháy mắt bị chém giết ngay tại chỗ!
"Một kiếm này, quả thực không tầm thường."
Hạ Hầu Lẫm âm thầm gật đầu.
Trong chín vị vương họ khác của Đại Chu, Bạch Mi vương tuổi tuy cao, nhưng một thân tu vi lại chìm đắm hùng hậu vô cùng, không ai dám khinh thường.
Trong đầu rất nhiều người thậm chí hiện ra, hình ảnh thê thảm của Tô Dịch khi bị một kiếm này trấn áp.
"Cút!"
Lại thấy trên mặt Tô Dịch không buồn không vui, trong miệng khẽ bật ra một chữ.
Hắn cũng không đi nhìn, tùy ý nâng tay đánh ra.
Chỉ thấy trên không, chỉ thấy một chưởng ấn màu đỏ trong suốt lấp lánh bỗng dưng hiện lên, như đúc từ xích ngọc, bên trên rậm rạp, hiện ra từng tia từng luồng đạo vận dao động.
Bính Hỏa Tiên Thiên Đại Thủ Ấn!
Đây là một môn thuật pháp, bị Tô Dịch "dùng võ ngự linh" thi triển ra.
Ầm!
Như thần linh ôm lấy núi lớn đập xuống nhân gian.
Chưởng ấn màu đỏ, mang theo lực lượng không thể địch nổi, nháy mắt đập xuống. Ở trước mặt nó, kiếm khí màu tím dài cả trượng thô như sấm sét kia, chỉ giống như lưu ly yếu ớt, bị đập nứt từng tấc.
Chưởng ấn màu đỏ dư thế không giảm, trực tiếp một chưởng mang Bạch Mi vương cả người lẫn kiếm hung hăng đẩy lui đi, thiếu chút nữa ngã ngồi xuống đất.