Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 5714 - Chương 5714: Cùng Kỳ Sơn Chủ, Bạch Lộc, Nhắc Nhở (3)

Chương 5714: Cùng Kỳ sơn chủ, bạch lộc, nhắc nhở (3) Chương 5714: Cùng Kỳ sơn chủ, bạch lộc, nhắc nhở (3)

"Vẫn mời nhận lấy đi, một chút tâm ý của lão hủ mà thôi, căn bản không tính là cái gì."

Ông lão mặc đạo bào cười mở miệng.

Cùng lúc đó, trong tai Tô Dịch vang lên ông lão mặc đạo bào truyền âm:

"Từ nay về sau, các hạ sẽ cùng tiểu thư nhà ta cách nhau hai nơi, chỉ hy vọng, các hạ có thể hiểu lí lẽ, biết chừng mực, đừng nghĩ chuyện không nên nghĩ nữa."

Tô Dịch ngẩn ra.

Ông lão mặc đạo bào kia mặt đầy ý cười, nhưng ở chỗ sâu trong ánh mắt, lại mơ hồ có một mảng uy nghiêm khiếp người.

Còn chưa chờ Tô Dịch nói cái gì, tiếng truyền âm kia tiếp tục vang:

"Đương nhiên, có lẽ là lão hủ hiểu lầm, các hạ cũng đừng trách lão hủ lắm miệng, chỉ là một cái nhắc nhở nho nhỏ, còn hy vọng các hạ đừng để trong lòng, để tránh ảnh hưởng tâm tình của mình."

"Làm bằng hữu của Linh Nhiên tiểu thư, tất không phải hạng người tầm thường, hẳn là có thể nhìn ra, thân phận Linh Nhiên tiểu thư đặc thù cỡ nào, chênh lệch như vậy, cũng không phải là nhất sương tình nguyện* có thể bù lại."

* một thành ngữ Trung Quốc chỉ mong muốn đơn phương mà không xét đến việc bên kia có đồng ý hay hoàn cảnh thực tế khách quan.

Những lời này, rất khách khí, rất lễ phép, cũng nói rất uyển chuyển, rõ ràng sợ thương tổn đến tự tôn của Tô Dịch.

Nhưng Tô Dịch làm sao nghe không ra, lão gia hỏa này có ý tứ gì?

Bắt đầu từ một khắc đó đưa tặng bảo vật, lão gia hỏa này chính là vì gõ mình, để mình đừng có suy nghĩ gì không thực tế với Linh Nhiên đế tôn!

"Đương nhiên, nếu ngươi về sau có cơ hội đến dòng sông vận mệnh tu hành, lão hủ cũng không ngại dìu dắt ngươi một phen, mưu cho ngươi một phần tiền đồ tốt đẹp!"

Truyền âm của ông lão mặc đạo bào một lần nữa vang lên,"Nhớ kỹ, ta chính là Cùng Kỳ sơn chủ, về sau ngươi nếu thực có cơ hội đến dòng sông vận mệnh, tự sẽ rõ trọng lượng của đạo hiệu này, cũng sẽ tiến một bước nhận biết được, giữa ngươi cùng Linh Nhiên tiểu thư có... Chênh lệch."

"Đây không phải khinh miệt, mà là kể lại một sự thực cho ngươi."

"Chính bởi ngươi được Linh Nhiên tiểu thư coi là bằng hữu, lão hủ mới bằng lòng thiện ý nhắc nhở ngươi những thứ này, đổi làm người khác..."

Nói đến đây, ông lão mặc đạo bào chỉ cười cười, chưa nói thêm gì nữa.

Nhưng ý tứ hàm xúc trong lời nói đã biểu lộ không bỏ sót.

Tô Dịch nghe xong, cũng không khỏi nở nụ cười.

Hắn đã rất lâu rồi chưa từng được người ta thiện ý "nhắc nhở" như thế.

Chẳng những chưa tức giận, ngược lại cảm thấy thú vị.

"Cũng được, phần quà này ta nhận."

Tô Dịch tiếp nhận hộp ngọc,"Chờ về sau đến trên dòng sông vận mệnh, ngươi chớ có quên, mưu cho ta một tiền đồ tốt đẹp."

Hắn bên môi mỉm cười, dáng vẻ tự nhiên, ngược lại khiến ông lão mặc đạo bào kia sửng sốt.

Sau đó, nụ cười trên mặt ông lão mặc đạo bào phai nhạt.

Vốn, lão còn cho rằng đây là một tiểu bối "người nghèo không nhận của bố thí", có ngạo cốt trong người.

Nhưng câu trả lời của tiểu bối này, lại khiến lão cảm thấy thất vọng.

Xét đến cùng, cũng là tục vật!

Đã không cách nào từ chối bảo vật bố thí, còn nghĩ về sau lúc đến trên dòng sông vận mệnh, để mình mưu lấy lợi ích cho hắn!

Nghĩ đến đây, ánh mắt ông lão mặc đạo bào cũng trở nên lạnh nhạt không ít, truyền âm nói: "Các hạ yên tâm, lão hủ nói, nhất định sẽ không thất tín với người ta, điều kiện tiên quyết là... Ngươi về sau có năng lực tiến đến dòng sông vận mệnh."

Ý ở ngoài lời chính là, ngươi nếu ngay cả dòng sông vận mệnh cũng không đến được, vậy tất cả đừng nói nữa!

Tô Dịch cười cười, chưa nói cái gì nữa.

Mà lúc này, Linh Nhiên đế tôn ngồi ở trên hươu trắng không khỏi nói: "Các ngươi lại tán gẫu cái gì?"

Ông lão mặc đạo bào cười ha hả nói: "Không có gì, tiểu thư, chúng ta đi thôi."

Nói xong, lão đã dắt hươu trắng, cất bước hướng về chỗ sâu trong vô tận thời không kia bước đi.

Chưa từng quay đầu.

Chỉ có Linh Nhiên đế tôn cưỡi ở trên hươu trắng, ở lúc đến cuối thời không kia, nhịn không được quay đầu nhìn một cái.

Một ánh mắt, như thời không vô ngần, đã sớm không nhìn thấy bóng người Tô Dịch.

Nhưng, nàng vẫn nâng tay phất, thấp giọng nói: "Trân trọng."

Cũng không quản Tô Dịch nhìn thấy hay không, nghe thấy hay không.

Ở bên, ông lão mặc đạo bào dắt hươu trắng bước đi không khỏi nhíu nhíu mày.

Ầm!

Nơi xa, dòng sông vận mệnh dâng trào, chậm rãi, vô cùng vô tận, trên mặt nước khắp nơi tràn ngập hỗn độn khí, lực lượng thời không pha tạp hỗn loạn phân bố trong đó.

Một khắc này, vẻ mặt ông lão mặc đạo bào trở nên ngưng trọng chưa từng có.

Muốn dẫn người tới dòng sông vận mệnh, xa không phải đơn giản như tưởng tượng.

Đặc biệt là một bước cuối cùng này, một khi xảy ra chút sai lầm, đó là kết cục vạn kiếp bất phục!

Dòng sông vận mệnh dâng trào chảy xuôi, như vắt ngang ở trong vô tận hư vô.

Không biết khởi đầu, không biết điểm cuối.

Chỗ ông lão mặc đạo bào cùng Linh Nhiên đế tôn, nhìn như rất gần với dòng sông vận mệnh.

Nhưng thời không loạn lưu ở giữa, bước ra một bước, có lẽ có thể đến trên dòng sông vận mệnh, cũng có thể một chân bước vào trong vô tận thời không, hoàn toàn tìm không thấy phương hướng.

"Tiểu thư, ngươi ngồi vững."

Ông lão mặc đạo bào trầm giọng mở miệng.

Tay áo bào lão căng phồng, nâng tay điểm một cái.

Keng!

Một thanh đạo kiếm kia treo ở trên sừng hươu trắng đột nhiên bắn ra, kiếm quang như cầu vồng, xuyên thủng thời không, thẳng tắp thông về phía dòng sông vận mệnh nơi xa.
Bình Luận (0)
Comment