Chương 5865: Trời sập đất nứt, có người gánh vác (2)
Chương 5865: Trời sập đất nứt, có người gánh vác (2)
Giờ phút này ——
Ánh mắt Tiêu Tiển nhìn về phía Lăng Thiên Đế, nói: "Là thất phu một người đã đủ giữ quan ải cũng tốt, là kiến càng lay cây cũng thế, ta đã nghĩ xong mộ chí cho ngươi, muốn nghe một chút hay không?"
"Nói đi, ta cũng có thể coi là di ngôn trước khi chết của ngươi."
Lăng Thiên Đế áo trắng hơn tuyết, tóc dài như sương, khoanh tay đứng ở nơi đó, lôi điện nổ vang, uy thế khiếp người.
Tiêu Tiển cười cười, nói: "Tuy có cái dũng của thất phu, cũng là tấm thân kiến càng, tâm so với trời còn cao hơn, mạng so với giấy còn mỏng hơn."
Người đọc sách mắng chửi người, không mang theo chữ thô tục.
Như giờ phút này, Tiêu Tiển ít ỏi một câu, không mang theo bất cứ chữ thô tục nào, lại nhục nhã miệt thị tới tột đỉnh.
Lăng Thiên Đế cũng không tức giận, vẻ mặt bình tĩnh gật đầu nói: "Di ngôn của ngươi, ta nhớ rồi."
Tiêu Tiển duỗi cái lưng mỏi thật dài, phóng mắt nhìn quanh,"Chỉ ba người các ngươi?"
"Không đủ?"
Trường Hận Thiên Đế mở miệng, khí sát phạt kinh thế.
"Nếu là bản tôn các ngươi, có lẽ là đủ rồi."
Tiêu Tiển nói xong, bước ra một bước, thế mà chủ động tới trong một vách ngăn thời không cách Thần Vực gần nhất.
Khu vực phụ cận, Tử Thanh phu nhân, Mạnh Thiên Gia các Thiên Quân chưa hành động thiếu suy nghĩ, nhưng cũng chưa nói là sợ hãi, cũng không kinh hoảng giống lúc trước.
Bởi vì, giờ phút này trong vô tận thời không, có ba vị Thiên Đế cùng nhau giá lâm!
Đây tuyệt đối là việc trọng đại chưa từng có, tam đế cùng ra, ở trên dòng sông vận mệnh trong năm tháng dài lâu vô tận kia, cũng khó gặp một lần!
"Chẳng trách ngươi tự xưng người đọc sách, thực lực có lẽ không tính là gì, cái mồm này thực lợi hại."
Dao Quang Thiên Đế cười lên, làn khí màu tím vắt ngang trời, như đế vương quan sát chư thiên.
Tiêu Tiển hơi cúi đầu, nhìn trường kiếm có vỏ kia trong tay, nhẹ nhàng nói: "Vậy là các ngươi không biết, kiếm của ta... Thật ra càng lợi hại hơn."
Nói xong, hắn một lần nữa ngẩng đầu, nói: "Đến chiến!"
Hai chữ, như kiếm ngân, vang vọng thiên hạ Thần Vực trên không, cũng vang vọng chỗ sâu trong vô tận thời không kia.
Một khí thế ngạo nghễ không cách nào hình dung, từ trên thân Tiêu Tiển dâng trào ra, mà ở trong bàn tay hắn, trường kiếm trong vỏ kiếm rút ra từng tấc một.
Một tấc quang âm* một tấc vàng, tấc vàng khó mua tấc quang âm.
* quang âm: thời gian
Mà theo Tiêu Tiển chậm rãi rút kiếm, thân kiếm hiện ra mỗi một tấc, tựa như có một dòng sông thời gian mênh mông vô tận hiển lộ ra một góc, có phù thế xuân thu luân chuyển trong đó, có đại đạo như sóng triều, lên xuống phập phồng!
Từng tấc một, nói không hết phong lưu, nói không hết kiếm ý, lộ ra ngay trong đạo kiếm trong bàn tay Tiêu Tiển rút ra.
Vô tận thời không này chấn động, kiếm uy vô hình như trời long đất lở, như muốn ép vỡ mọi thứ trên trời dưới đất.
Các Thiên Quân kia, lông tóc đều dựng cả lên, lui rồi lại lui, nhưng lại kinh hãi phát hiện, vô luận lui đến nơi nào, nơi đó tất có kiếm uy thấu xương, kiếm ý vô biên!
Ở sâu trong thời không kia, không biết bao nhiêu bóng người nấp trong bóng tối bị áp bách đi ra, từng người nhìn nhau kinh hãi.
Đây là kiếm uy cỡ nào?
"Thanh kiếm này thực thú vị!"
Bỗng nhiên, một tiếng cười to vang lên, Dao Quang Thiên Đế áo tím đai ngọc, đầu đội đạo quan đuôi cá ra tay.
Nâng thủ ép một cái.
Vô tận thần quang màu tím dựng lên ngang trời, như sóng lớn vỗ bờ, húc vỡ từng tầng vách ngăn thời không, hướng về Tiêu Tiển tuôn trào đi.
Thiên Đế có thể một tay che trời, cũng có thể một tay lật trời!
Ầm ầm! !
Kiếm uy vô biên khuếch tán trong vô tận thời không kia nhất thời gặp phải áp chế.
Động tác rút kiếm của Tiêu Tiển, cũng theo đó gặp trùng kích.
Nhưng, tay hắn rất vững, vẻ mặt bình tĩnh, bóng người sừng sững ở đó, giống như bàn thạch vạn cổ không dời, mặc cho gió táp sóng xô, ta tự nguy nga bất động.
Một vị Thiên Đế ra tay, vậy mà lại chưa thể một lần hành động trấn áp Tiêu Tiển! !
Một màn bực này, khiến không biết bao nhiêu người miệng đắng lưỡi khô, thể xác và tinh thần phát run.
Thiên Đế và Thiên Quân cùng là Thiên Mệnh cảnh, nhưng chênh lệch to lớn, thì một trời một vực.
Thiên Đế chớp mắt có thể giết Thiên Quân, nhưng băng qua dòng sông vận mệnh, không sợ nghiệp chướng vận mệnh, như chúa tể chí cao, nắm quyền sanh sát trong tay.
Phàm là người tu đạo đặt chân con đường Vĩnh Hằng đều rõ, có thể lay động Thiên Đế, chỉ có Thiên Đế!
Đây là thiết luật trên dòng sông vận mệnh!
Mà Thiên Đế ra tay, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, áp đảo tất cả!
Đây, cũng là thiết luật trên dòng sông vận mệnh!
Nhưng bây giờ, một đòn của Dao Quang Thiên Đế, lại chưa thể thật sự trấn áp Tiêu Tiển, thế này bảo ai có thể không chấn động?
"Khó lường nha!"
Trường Hận Thiên Đế kinh ngạc than thở.
Hắn cười lớn một tiếng, cũng theo đó ra tay.
Toàn thân sát phạt khí hội tụ, hóa thành hủy diệt chi vực vô biên, dưới một quyền, như khởi nguyên lực lượng hủy diệt bùng nổ.
Vô tận hư không, bị đánh ra một vết rách thẳng tắp.
Cuối vết rách, nơi quyền kình đi qua, mang kiếm uy khủng bố khi Tiêu Tiển rút kiếm phóng ra đều nghiền nát một mảng lớn.
Tiếng nổ tung phá vỡ ầm ầm ầm theo đó chợt vang vọng.
Bóng người Tiêu Tiển chưa động, nhưng khuôn mặt đã tái nhợt đi ba phần, quần áo bay phất phới, mái tóc dài theo đó bay lên.