Chương 5883: Uyển Quân cô nương từ trên trời giáng xuống (2)
Chương 5883: Uyển Quân cô nương từ trên trời giáng xuống (2)
Lúc trước, đại lão gia khi đuổi Hắc Nhai khỏi Kiếm Đế thành, Hà Bá không hiểu nguyên do, từng to gan đi cầu tình với đại lão gia, muốn tranh thủ cho Hắc Nhai một cơ hội hối cải để làm người mới.
Đại lão gia vẫn luôn tiếc chữ như vàng, ngày đó phá lệ nói một câu: "Không giết hắn, đã khiến ta ý nan bình!"
Cũng là khi đó, Hà Bá mới ý thức được, vốn đại lão gia là muốn giết Hắc Nhai.
Sở dĩ chỉ đuổi hắn đi, vẫn là đại lão gia nhớ một ít tình cảm ngày xưa.
Bây giờ, Hà Bá mới ý thức được, mình mắt mù, sai lầm nghiêm trọng bao nhiêu.
Cái này Hắc Nhai, không thuốc nào cứu được!
"Công Dã lão nhi, liều mạng đi!"
Hà Bá vẻ mặt lạnh nhạt lên tiếng,"Không thể trì hoãn thời gian nữa! Vô luận sống chết, phân ra cái kết quả trước!"
Thanh âm truyền khắp thiên địa.
Công Dã Phù Đồ há mồm nhổ ra một chút bọt máu, nói: "Được! Ta tranh thủ kéo hai tên chó này làm đệm lưng!"
Nhưng lúc này, một giọng nói âm nhu đột nhiên vang lên:
"Chiến trường cổ này, đã bị ta bố trí đạo cấm, liều mạng cũng vô dụng, nếu không tin, các ngươi có thể thử xem."
Lặng yên không một tiếng động, một nam tử tay cầm quạt lông, mặc một bộ trường bào vàng, xuất hiện ở trong mảng thiên địa này.
Dung mạo hắn so với nữ tử còn xinh đẹp hơn, trên dưới toàn thân dâng trào đại đạo thần huy róc rách như nước, tùy ý đứng ở nơi đó, chói lọi lóa mắt.
Nhưng, hắn đúng là nam tử, một đôi mắt hẹp dài như đao!
"Vân Vô Tướng, ngươi thế mà còn sống!"
Một chớp mắt này, Hà Bá và Công Dã Phù Đồ đồng loạt nhíu mày, khẽ biến sắc.
Ở Chúng Huyền Đạo Khư, Vân Vô Tướng là cái thế đế tôn trên con đường yêu đạo, khủng bố vô cùng.
Người năm đó có thể áp đảo uy phong của Vân Vô Tướng, có thể đếm trên đầu ngón tay, mà có thể ép Vân Vô Tướng cúi đầu, thì chỉ có một mình đại lão gia.
Ở lúc đại lão gia rời khỏi Kiếm Đế thành, tới Chúng Diệu Đạo Khư, từng điểm danh nói muốn giết một đám lão già, lập một cái minh ước cho Chúng Huyền Đạo Khư, để phòng lúc hắn không có mặt, thiên hạ rung chuyển.
Một trong số đó, chính là Vân Vô Tướng!
Phải biết rằng, ở Chúng Huyền Đạo Khư năm đó, đại lão gia là thật sự vô địch, trên dưới thế gian, không ai thấy được bóng lưng của hắn!
Có thể bị đại lão gia điểm danh, ở trong mắt người đời bản thân chính là một loại tượng trưng thực lực.
Vân Vô Tướng, chính là một lão yêu đế như thế!
Giờ phút này, khi nhìn thấy một lão gia hỏa vốn nên chết không biết bao nhiêu năm như vậy, đột nhiên một lần nữa xuất hiện trước mắt, thế này bảo Công Dã Phù Đồ và Hà Bá sao có thể không cả kinh?
"Ta quả thực từng chết một lần."
Vân Vô Tướng lặng lẽ than thở một tiếng,"Một kiếm đó của đại lão gia các ngươi thực lợi hại, khiến ta đến nay nhớ đến, cũng cảm thấy nghĩ mà sợ cùng tuyệt vọng, vô luận ai là địch với hắn... Nhất định là đại bất hạnh!"
Sau đó, khóe môi hắn nhếch lên, một đôi mắt đẹp như lưỡi đao nhìn nhìn Hà Bá, lại nhìn nhìn Công Dã Phù Đồ, cười tủm tỉm nói:
"Chẳng qua, hắn đã không còn nữa, các ngươi đều không thể tưởng tượng, Chúng Huyền Đạo Khư những người thù hận Kiếm Đế thành các ngươi vui sướng bao nhiêu."
Hắn đứng ở nơi đó, tay áo phất phới, khuôn mặt tuấn mỹ yêu dị, tuy chưa từng tham dự đến trong chém giết, lại khiến trái tim Công Dã Phù Đồ cùng Hà Bá đều chìm vào đáy vực.
Nếu liều mạng, bọn họ đều có tự tin nhất định có thể liều ra một đường sinh cơ.
Nhưng, đó là ở lúc Vân Vô Tướng không xuất hiện.
Khi cái thế lão yêu này xuất hiện, hai người rất rõ, liều mạng cũng vô dụng!
Cho dù là lúc đỉnh phong, Hà Bá tự nghĩ đi đối chiến với Vân Vô Tướng, thắng bại cũng chỉ là tỷ lệ ngang nhau.
Càng miễn bàn bây giờ.
"Các ngươi không tò mò, vì sao ta sống lại?"
Vân Vô Tướng cười tủm tỉm hỏi.
"Ngươi tên chó này như đàn bà thối, lão tử cũng sắp ghê tởm đến chết rồi, nào còn có tâm tư quản ngươi làm sao sống sót?"
Công Dã Phù Đồ chửi ầm lên.
Hắn quả thực đã bị thương, tình cảnh tràn ngập nguy cơ, nhưng căn bản là không để ý.
"Đàn bà thối?"
Ý cười trên mặt Vân Vô Tướng càng thêm nồng đậm.
Chỉ là ở chỗ sâu trong ánh mắt kia, mơ hồ có sát ý khủng bố như sôi trào dâng trào.
Hắn đột nhiên nâng tay, dùng quạt lông xa xa chỉ Công Dã Phù Đồ.
Ầm!
Một tia sét màu bạc nhuộm hào quang màu máu buông xuống, xuyên thấu thân thể Công Dã Phù Đồ thủng một lỗ.
Tia sét màu bạc bá đạo lượn lờ ở vết thương, như giòi bám trong xương, không thể xua tan, ngược lại không ngừng tằm ăn rỗi sinh cơ của Công Dã Phù Đồ.
Lý Sấu Hổ bắt lấy cơ hội, trường thương phá không, một lần nữa đâm bị thương Công Dã Phù Đồ.
Một bên khác, ông lão mặc nho bào kia cầm ngọc như ý trong tay, lao tới đnáh giết.
Thừa dịp hắn bệnh, lấy mạng hắn!
Thời khắc mấu chốt, Công Dã Phù Đồ tuy tránh đi, lại bị chấn nát một cánh tay, máu chảy như suối.
Hà Bá đột nhiên biến sắc, chợt nghiến răng một cái, muốn liều mạng với Hắc Nhai.
Không giết Vân Vô Tướng, lão cũng phải giết Hắc Nhai!
Vân Vô Tướng như nhìn thấu tâm tư của Hà Bá, cười lắc đầu, nói: "Ngoan cố chống cự, phí công."
Thanh âm vừa vang lên, một mảng tia sét màu bạc như thác nước, nhuộm màu máu yêu dị từ trên trời giáng xuống.
Thế mà lại nháy mắt bao phủ quanh thân Hà Bá!