Chương 5890: Quyển sách ố vàng không mở được (2)
Chương 5890: Quyển sách ố vàng không mở được (2)
Nhưng không sao, nàng cũng đã chờ đợi vạn cổ, tự nhiên không ngại chờ thêm một chút.
Sắp xếp lại tâm tình, Tố Uyển Quân dịu dàng nói: "Tiêu Tiển tuy đã mất đi, nhưng ta lại cảm giác, hắn có lẽ vẫn còn."
Tô Dịch ngẩn ra.
Tố Uyển Quân lật tay lấy ra một quyển sách ố vàng, trên quyển sách nhuốm vết máu.
Đây là di vật duy nhất Tiêu Tiển để lại trên đời.
"Quyển sách này rất cổ quái, ngay cả ta cũng không mở được, nhưng ta có thể cảm nhận được, trong đó có một luồng khí tức của Tiêu Tiển."
Tố Uyển Quân nói đến đây, như lo lắng Tô Dịch kỳ vọng quá cao, bổ sung nói: "Nhưng, cũng chỉ là khí tức, rất có thể chỉ là một dấu ấn, hoặc là một đạo lực lượng ý chí, không có khả năng là tàn hồn."
Ánh mắt Tô Dịch chăm chú nhìn một quyển sách ố vàng kia, nói: "Mặc kệ như thế nào, ta sẽ vạch trần bí mật của quyển sách này."
Trước đó không lâu, hắn từng cùng Tiêu Tiển sảng khoái uống rượu, uống không không biết bao nhiêu bầu rượu.
Lúc ấy hắn từng hỏi Tiêu Tiển, một quyển sách ố vàng bị hắn mang ở trên người kia, rốt cuộc là sách gì.
Tiêu Tiển cười ha hả đáp một câu: "Thiên thư! Về phần bí mật trong đó, không phải Tiêu Tiển hắn keo kiệt, mà là không thể nói, không thể xem."
Điều này ở lúc ấy dẫn lên lòng hiếu kỳ nồng đậm của Tô Dịch, nhưng hắn vẫn chưa hỏi tiếp, biết một quyển sách kia rất có thể là một bí mật riêng tư nhất của Tiêu Tiển.
"Được, một quyển thư này ta giữ lại."
Tố Uyển Quân đặt quyển sách ố vàng ở bên người Tô Dịch, sau đó hít sâu một hơi, nói: "Ta phải đi rồi, lần này quay về, chính là muốn giáp mặt nói một tiếng từ biệt với ngươi."
Tô Dịch châm chước nói: "Là bản thân tiền bối, hay là có Hi Ninh?"
Tố Uyển Quân chớp chớp mắt, nói: "Ngươi... Không muốn tách ra với Hi Ninh?"
Tô Dịch không cần nghĩ ngợi nói luôn: "Tất nhiên."
Bên môi Tố Uyển Quân hiện lên một chút ý cười như có như không, nói: "Ta biết, ngươi từng nói với Hi Ninh về sau muốn lấy nàng, còn nói muốn thật vinh quang vẻ vang cưới Hi Ninh về, chẳng qua..."
Nàng ngẩng lên khuôn mặt nhỏ thanh lệ tuyệt tục, mắt phượng đẹp đẽ nghiêm túc nhìn Tô Dịch,"Ta đã thức tỉnh, trước mắt có hai lựa chọn, một là xóa đi ký ức của Hi Ninh, do ký ức của ta thay thế nàng, một cái khác là hủy diệt ký ức của ta, thành toàn Hi Ninh."
Tô Dịch ngẩn ra.
Còn chưa chờ hắn nói cái gì, Tố Uyển Quân đã nhịn không được cười lên, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng như nước,"Yên tâm, ta sẽ không để ngươi khó xử, nhưng trong một đoạn thời gian kế tiếp, ta muốn dẫn theo Hi Ninh rời khỏi trước, đi một nơi không bị trật tự vận mệnh cắn trả, mang một thân đạo nghiệp cùng lực lượng của ta hoàn toàn truyền thụ cho nàng."
Tố Uyển Quân nghĩ một chút, tiếp tục nói: "Về phần nàng bao lâu mới có thể thật sự kế thừa tất cả cái này, ta cũng không rõ, nhưng ta có thể cam đoan, nàng sẽ mau chóng trở lại bên cạnh ngươi."
Trong lòng Tô Dịch chấn động, đoán ra một loại khả năng, trầm mặc một lúc lâu mới nói: "Vậy... Ta về sau còn có thể gặp lại tiền bối không?"
Ánh mắt Tố Uyển Quân toát ra một chút buồn bã,"Chuyện về sau ai biết được, tùy duyên đi."
Nói xong, nàng đã vươn người đứng dậy, giọng nói thanh thúy,"Ta đi đây."
Trong sương mù lượn lờ, Tố Uyển Quân áo trắng hơn tuyết, càng thêm xuất trần cùng kỳ ảo, bóng người yểu điệu thon dài, tự có phong tư cùng thần vận đủ để kinh diễm cảnh xuân tươi đẹp.
"Tiền bối chậm đã."
Tô Dịch mở miệng.
"Còn có việc gì?"
Tố Uyển Quân nói xong, bóng người rất tự nhiên lại quỳ ngồi.
Tư thái cùng hành động như vậy, khiến Tô Dịch không khỏi có chút mất tự nhiên.
Sau đó, hắn mới nói: "Ta từng nhiều lần thức tỉnh ký ức kiếp trước, cho nên có thể nói cho tiền bối là, Hi Ninh dù kế thừa mọi thứ của tiền bối, đơn giản tựa như gặp một giấc mơ dài, sau khi mộng tỉnh, thì có được một cái từng trải cuộc đời hoàn chỉnh khác."
Dừng một chút, hắn nói: "Chỉ cần Hi Ninh còn sống, cũng chẳng khác nào tiền bối còn sống."
Trong mắt Tố Uyển Quân tỏa ra tia sáng kỳ dị,"Nói như vậy, ngươi nếu thức tỉnh ký ức trước kia, chẳng phải là cũng như thế?"
Tô Dịch ngẩn ra, hắn vốn là vì trấn an Tố Uyển Quân, nhưng rất rõ, nàng để ý không phải mình, mà là kiếp thứ nhất của mình!
"Ha, vậy thật sự là một tin tức rất tốt!"
Tố Uyển Quân cười thật tươi, trong đôi mắt tràn đầy rạng rỡ, mong đợi cùng chờ mong.
Sau đó, ánh mắt nàng cổ quái nhìn Tô Dịch,"Có thể đáp ứng ta một việc hay không? Rất đơn giản, chỉ một cái yêu cầu nho nhỏ, cũng coi như hoàn thành một tâm nguyện của ta."
Tô Dịch nói không cần nghĩ ngợi: "Mời tiền bối nói."
"Ngươi nhắm mắt trước."
Tô Dịch lập tức nghe theo.
Sau đó, hắn đột nhiên cảm giác gò má như bị chuồn chuồn lướt nước đụng vào một cái.
"Được rồi, có thể mở mắt ra rồi."
Tô Dịch mở mắt ra, liền nhìn thấy vẻ mặt Tố Uyển Quân có biểu cảm được như mong muốn, đuôi lông mày khóe mắt đều là vui sướng.
Hắn không khỏi nghi hoặc,"Tiền bối làm cái gì?"
Tố Uyển Quân vươn bàn tay tinh tế như ngọc, lấy ngón tay ở trên không trung nhẹ nhàng chọc một cái, cười tươi,"Ta à, trước kia luôn muốn lấy ngón tay chọc khuôn mặt người kia một cái, xem xem hắn có thể tức giận hay không, nhưng trước sau không dám, cũng chưa bao giờ nhắc tới với hắn, vì thế liền tâm tâm niệm niệm rất nhiều năm."
Nói xong, nàng lộ ra vẻ mặt thỏa mãn,"Bây giờ, cuối cùng được như nguyện."