Chương 5894: Như nhìn núi sông trong bàn tay (2)
Chương 5894: Như nhìn núi sông trong bàn tay (2)
Hoàng tước nói: "Ta tuy không rõ chủ nhân vì sao làm như vậy, nhưng sẽ vâng theo quyết đoán của chủ nhân."
Tô Dịch nhắm mắt lại.
Lúc trước, ở một cái chớp mắt đó hắn hoàn toàn nắm giữ hỗn độn bổn nguyên của Xích Tùng sơn, từng sinh ra một loại cảm ngộ kỳ diệu.
Tựa như hóa thân làm chúa tể một phương thiên địa này, bí mật của mỗi một nơi trên dưới Xích Tùng sơn, đều hiểu rõ trong lòng.
Mọi thứ đang trình diễn trong mỗi khu vực của Xích Tùng sơn, đều hiện ra không sót chút nào.
Cũng là khi đó, hắn cảm ứng được khí tức của một cổ đỉnh thần bí kia, cảm ứng được đối phương từ trong yên lặng thức tỉnh, lao về phía mình.
Mà bây giờ, đỉnh này lơ lửng trên đầu, lưu chuyển ức vạn hào quang hỗn độn, khiến trong lòng Tô Dịch cũng sinh ra rất nhiều cảm ngộ không thể tưởng tượng.
Hắn tâm niệm khẽ động, cổ đỉnh trên đầu chợt vang lên.
Một chớp mắt này, Xích Tùng sơn chấn động dữ dội.
Trung Thổ thần châu chấn động dữ dội.
Toàn bộ Thần Vực bốn đại thần châu, cùng với ba mươi ba giới vờn quanh thần châu theo đó cùng nhau chấn động dữ dội.
Tô Dịch như đi tới một mảng địa phương hư vô vô tận.
Hắn ngồi khoanh chân ở trong hư vô, mà trước người thì có một bức họa cuộn tròn từ từ trải ra, giống như dòng sông thời gian, hai đầu của bức họa cuộn tròn kéo dài mãi đến vô tận xa xôi.
Hắn tùy tay ở trong bức họa cuộn tròn vớt một cái.
Một quầng sáng khí tức hỗn độn lưu chuyển hiện lên ở lòng bàn tay.
Trong quầng sáng, trước sau hiện ra Xích Tùng sơn, Trung Thổ thần châu, thiên hạ Thần Vực, ba mươi ba giới...
Sau đó, có một đoạn nhỏ dòng sông kỷ nguyên hiện lên.
Phía dưới dòng sông kỷ nguyên, là tiên giới mênh mông.
Tiên giới xuống nữa, là nhân gian, Đông Huyền vực, Nam Hỏa vực... Vô tận tinh không, đều điểm xuyết ở trong đó.
Khi tâm niệm Tô Dịch chuyển động, cảnh tượng trên Tê Hà đảo của Thần Vực, theo đó rõ ràng ở trong tầm mắt, lộ ra rõ ràng.
Hắn nhìn thấy Vạn Tử Thiên, Tang Vô Thứ, Bất Dạ Hầu, Lạc Thanh Đế... một đám bạn tốt ngày xưa, đều đang vẻ mặt khẩn trương nhìn về phía bầu trời.
Nhìn thấy mẹ con Lữ Thanh Mân, Dịch Trần đứng ở một chỗ, thấp thỏm lo âu thấp giọng nói chuyện với nhau.
Nhìn thấy trên Tê Hà đảo, hoa đào điêu linh, cành cây trụi lủi, không còn cánh hoa rực rỡ như tơ lụa kia.
Tiếng gió biển cùng sóng biển phụ cận Tê Hà đảo, đều rõ ràng vang vọng bên tai.
Cảm giác này, tựa như trời xanh đang quan sát nhân gian, tất cả cảnh tượng, động tĩnh, thậm chí bụi bậm lơ lửng, quang ảnh biến hóa, thu hết đáy mắt, không sót chút nào.
Sau đó, Tô Dịch tâm niệm chuyển động, từ trong quầng sáng thấy được tiên giới.
Thấy được trong Trung Ương tiên đình của tiên giới đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Thanh Đường áo trắng hơn tuyết, ngồi khoanh chân, trước đầu gối đặt một cây đạo kiếm, đang ngồi thiền ở một tòa động phủ, cao ngạo băng lạnh như trước đây.
Trong một tòa lầu các chim hót hoa thơm, một nữ tử lông mày đôi mắt cong cong lười biếng ghé vào trên bàn gỗ bên cửa sổ.
Nàng mắt đẹp như nước, thanh thuần tịnh lệ, trong xinh đẹp mang theo một tia ý vị tuyệt diễm quyến rũ trời sinh, chính là Khuynh Oản.
Cái đầu nhỏ của nàng gật gù, thế mà gối lên cánh tay trắng như ngó sen, đang ngủ.
Tô Dịch không khỏi nghẹn lời.
Sau đó, hắn lại thấy được rất nhiều gương mặt quen thuộc.
Không Chiếu hòa thượng, lão Ngụy què, Thiên Toán Tử, Cổ Đổng Thương, lão vượn đeo kiếm, Xích Long Đạo Quân, Thanh Vi, Lưu Vân Tiên Vương, Kiếm Phong Tử...
Có người là Tô Dịch năm đó từ nhân gian Đông Huyền vực mang tới tiên giới tu hành.
Có người là thuộc hạ và hảo hữu ở tiên giới.
Đương nhiên, cũng có bạn cũ cùng đệ tử của hắn kiếp trước.
Như giờ phút này, Lẫm Phong làm chúa tể Trung Ương tiên đình tiên giới, đang ở trong một tòa đại điện tổ chức một hồi hội nghị, ngồi một mình trên chủ tọa, tràn đầy uy nghi.
Hồi lâu sau, ánh mắt Tô Dịch dời đi, nhìn về phía nhân gian giới.
Trong vô tận tinh không kia, từng lưu lại một đời truyền kỳ của quan chủ, cũng để lại dấu vết hắn kiếp này từng đi qua.
Nhớ lại những năm đó ở nhân gian truy cầu con đường, trong lòng Tô Dịch cũng không tránh khỏi thổn thức một phen.
Trăng sáng năm đó còn, từng chiếu áng mây về.
Thẳng đến lúc Tô Dịch đưa ánh mắt nhìn về phía khu vực ban đầu của "Huyền Hoàng tinh vực" nhân gian, lại phát hiện nơi đó trống rỗng.
Cái gì cũng không có.
Nhưng, Tô Dịch cũng không kỳ quái.
Sớm từ lúc ở nhân gian tu hành, Huyền Hoàng tinh vực đã ẩn đi khỏi thế gian, hoàn toàn biến mất không thấy.
Mà kẻ làm tất cả cái này, là một thanh niên họ Trần xưng hô hắn là "bá phụ", tên Trần Phác.
Cũng là khi đó, Tô Dịch mới biết được, hỗn độn quy tắc bao trùm ở trên Huyền Hoàng tinh giới kia, thật ra... Vốn là kiếp thứ nhất của mình để lại!
Đó là vì có một ngày, để con đường luân hồi trùng tu của mình sẽ không bị kẻ thù bên ngoài tính kế.
Trần Phác lúc ấy cũng từng nói, khi mình nắm giữ lực lượng luân hồi, phán quyết chư thần, thì có thể cảm ứng được lực lượng hỗn độn quy tắc kia bao trùm ở quanh Huyền Hoàng tinh giới, do đó tìm về Huyền Hoàng tinh giới.
Mà nay, hắn đã đứng ngạo nghễ đỉnh Thần Vực, thần linh thế gian đều cúi đầu phục tùng, nếu muốn tìm ra "Huyền Hoàng tinh vực" bị ẩn đi kia, không phải là không có cách nào.
Nhưng, Tô Dịch vẫn chưa làm như vậy.
Không phải không muốn, mà là tình cảnh và thế cục không thích hợp.