Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 6045 - Chương 6045: Cáo Mượn Oai Hùm Cũng Không Biết (1)

Chương 6045: Cáo mượn oai hùm cũng không biết (1) Chương 6045: Cáo mượn oai hùm cũng không biết (1)

Lữ Hồng Bào cười tủm tỉm nói: "Muốn! Mỗi Thiên Đế đều muốn! Ta tự nhiên không ngoại lệ, đương nhiên, nếu ngươi có thể đạt được, về sau cũng có thể được lợi vô cùng."

Tô Dịch lâm vào suy nghĩ.

Hắn vừa mới đến Vĩnh Hằng Thiên Vực không lâu, sớm tính thu mình ngủ đông trước một đoạn thời gian, tìm hiểu triệt để trước một phen chuyện của Vĩnh Hằng Thiên Vực.

Đề nghị của Lữ Hồng Bào, quả thực rất thích hợp Tô Dịch.

Đổi cái thân phận, tiến vào thế lực tu đạo nào đó ngủ đông, vừa tìm hiểu thiên hạ, vừa làm chuẩn bị cho tiến vào Cửu Diệu chiến trường, cuối cùng còn có cơ hội đi tìm kiếm một thiên đạo sắc lệnh, sắp xếp như vậy, quả thực rất không tồi.

Chẳng qua, Tô Dịch không khỏi có chút kỳ quái,"Thiên đạo cửu sắc rốt cuộc có giấu bí mật như thế nào, vì sao Thiên Đế cũng nhớ mãi không quên đối với điều này?"

Lữ Hồng Bào lấy ra một ngọc giản, đưa cho Tô Dịch,"Nói ra thì phức tạp, về sau khi nhàn rỗi, tự ngươi có thể lật xem một phen ngọc giản này, trong đó ghi lại bí mật có liên quan với thiên đạo cửu sắc."

Tô Dịch cũng không khách khí, lập tức thu hồi,"Đa tạ."

Lữ Hồng Bào mặt mày hớn hở, vỗ vỗ bả vai Tô Dịch,"Chúng ta đều là huynh đệ tốt từng cùng nhau đi lầu xanh, nói những lời khách khí này làm cái gì!"

Ở bên, Bồ Huyễn không khỏi ngạc nhiên.

Một vị nữ đế, từng cùng Tô Dịch đi dạo lầu xanh?

Cái này cái này... Cũng quá kích thích rồi nhỉ?

Tô Dịch cũng không khỏi nghi hoặc, nữ nhân đi lầu xanh là làm cái gì?

"Sao, ngươi nếu bằng lòng, ta liền sắp xếp người làm một ít chuẩn bị trước cho ngươi."

Lữ Hồng Bào nói: "Đương nhiên, ngươi nếu có sắp xếp khác, vậy thì thôi, ta chỉ là đưa ra một đề nghị, không thể ảnh hưởng việc của chính ngươi."

Tô Dịch trầm mặc một lát, cuối cùng đáp ứng.

Tinh thần Lữ Hồng Bào rung lên,"Có huynh đệ tốt ngươi ra tay, thiên đạo sắc lệnh của Cửu Diệu chiến trường kia tuyệt đối đưa tay có thể đạt lấy!"

Sau đó, hắn trầm mặc một lát, nói: "Trong một năm này, ngươi không cần lo lắng sẽ gặp bất cứ kẻ địch nào đuổi giết, điều kiện tiên quyết, ngươi phải cam đoan không bại lộ thân phận."

"Một khi bại lộ, ta đương nhiên sẽ không thấy chết mà không cứu, nhưng, cái này sẽ làm ta cho rằng ngươi hôm nay kém xa ngươi năm đó."

Lữ Hồng Bào một khắc này, vẻ mặt bình tĩnh, vô hình trung có thêm một phần uy nghi áp lực lòng người.

Trong lời nói đó, như có lực lượng thần sơn áp đỉnh.

Bồ Huyễn lần đầu tiên cảm nhận được chỗ đáng sợ đến từ vị Hồng Bào Thiên Đế này, căn bản không cần làm cái gì, uy nghi lơ đãng toát ra, khiến người ta có cảm giác áp bách như hít thở không thông.

Mà giờ phút này, Tô Dịch nhìn chằm chằm Lữ Hồng Bào, nghiêm túc nói: "Ta tuy không rõ, muốn giúp ta che chắn mưa gió sẽ gặp bao nhiêu phiền toái cùng nguy cơ, nhưng ta có thể cam đoan, trong một năm, không ai có thể biết ta là ai."

Đến giờ phút này, hắn làm sao đoán không ra Lữ Hồng Bào vì sao sắp xếp hắn tới Văn Châu?

Có lẽ là vì một thiên đạo sắc lệnh kia.

Nhưng quan trọng nhất là, để mình tránh đi mưa gió của Vĩnh Hằng Thiên Vực!

Tô Dịch cũng sẽ không quên, ở trong Vĩnh Hằng Thiên Vực này có bao nhiêu người hận không thể giết hắn cho sảng khoái.

Hắn cũng rõ, một khi thân phận mình tiết lộ, chắc chắn lâm vào trong nguy cơ nghiêm trọng nhất.

Ở dưới tình huống cỡ này, Lữ Hồng Bào làm ra sắp xếp như vậy, rõ ràng chính là muốn một mình ngăn trở toàn bộ mưa gió, để Tô Dịch hắn có một thời gian ngủ đông cùng trưởng thành.

Điều này bảo Tô Dịch làm sao không cảm kích?

Lữ Hồng Bào chớp chớp mắt, cười tủm tỉm nói: "Nhìn ra được, ngươi cảm nhận được dụng tâm lương khổ của huynh đệ tốt ta đây, như thế là tốt, cũng không cần nói lời thừa gì nữa!"

Tô Dịch cười cười, cầm bầu rượu lên đang chuẩn bị uống một ngụm, đột nhiên nhớ tới bầu rượu từng bị Lữ Hồng Bào uống, động tác nhất thời tạm dừng ở đó.

Khóe môi Lữ Hồng Bào hơi nhếch lên, tựa cười mà không cười.

Tô Dịch thì rất tự nhiên đưa bầu rượu qua,"Ngươi uống, ta còn."

Không cho phân trần, đưa cho Lữ Hồng Bào, chọc Lữ Hồng Bào trực tiếp lườm nguýt thật dài.

Tô Dịch thì ra vẻ chưa nhìn thấy, lại xuất ra một bầu rượu,"Lúc trước, nghe ngươi nói 'Thiên Thú sắc lệnh' dưới Khổ Vũ sơn là ngươi để lại, hơn nữa cây Đại Bi Kiếm kia cũng là do ngươi phong ấn, có thể nói cho ta duyên cớ trong đó hay không?"

Lữ Hồng Bào bỡn cợt chớp chớp mắt,"Lúc trước không phải đã nói sao, chờ sau khi ngươi nhớ ra chuyện trước kia, liền hoàn toàn hiểu."

Tô Dịch: "..."

Lữ Hồng Bào mang đạo kiếm đổi tên thành "Đào Hoa" đưa cho Tô Dịch.

"Thanh kiếm này đã nhận ngươi làm chủ, tự nhiên là của ngươi, cất cho kỹ. Tuy lực lượng bổn nguyên trong kiếm còn sót lại không nhiều, nhưng cũng có thể làm con bài chưa lật, thu thập một ít Thiên Quân vẫn là không khó."

"Chẳng qua, kiếm này tổn hại nghiêm trọng, nếu không có nguy hiểm tính mạng, cố gắng ít vận dụng thì tốt hơn."

Ở bên, Bồ Huyễn không khỏi cảm khái,"Tiền bối cân nhắc cho nghĩa phụ ta thật sự quá chu toàn rồi."

"Nghĩa phụ?"

Lữ Hồng Bào cười to.

Tô Dịch thiếu chút nữa nhịn không được muốn đạp Bồ Huyễn một cước, gã này vì nịnh bợ, quả thực không kẽ hở nào không chui vào, phát rồ!

Lữ Hồng Bào thì nhớ tới cái gì, đột nhiên thu liễm nụ cười,"Có ngại cho ta mượn tiểu tử này một đoạn thời gian hay không?"

Tô Dịch ngẩn ra,"Ngươi nói Bồ Huyễn?"
Bình Luận (0)
Comment