Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 6101 - Chương 6101: Ngươi Thông Huyền Minh Giám, Lòng Ta Sáng Như Mặt Trời (1)

Chương 6101: Ngươi thông huyền minh giám, lòng ta sáng như mặt trời (1) Chương 6101: Ngươi thông huyền minh giám, lòng ta sáng như mặt trời (1)

Dù sao, đối phương đến từ Nam Thiên đạo đình, là đồ tử đồ tôn của Trường Hận Thiên Đế!

Liên tục hai lần bị từ chối, khiến đôi lông mày thanh tú của Luyện Nguyệt nhíu càng chặt hơn nữa.

Không khí nơi đây cũng trở nên áp lực nặng nề hơn rất nhiều.

Đám người Vân Kiều Quân Tiêu Xích rất kinh ngạc, không ngờ đối mặt Luyện Nguyệt, Lý Mục Trần vậy mà lại kiên cường như thế, không nể mặt một chút nào cả.

Chỉ có Liễu Thiên Thần không kỳ quái.

Một nhân vật dữ dằn dám tùy tay bóp chết Huyết Thăng truyền nhân Vô Lượng đế cung, nào sẽ cố kỵ thân phận của Luyện Nguyệt mà lựa chọn thỏa hiệp?

"Lý tiểu hữu, Luyện Nguyệt tiên tử hiếm khi mở miệng, vì sao không thể nói chuyện hẳn hoi?"

Đột nhiên, hộ đạo giả bên cạnh Tiêu Xích mở miệng.

Hắn mặc một bộ đạo bào, tóc bạc như tuyết, khuôn mặt già nua, trên mặt treo nụ cười ấm áp, dùng giọng điệu trưởng bối chỉ điểm Tô Dịch,"Bảo vật thôi, chung quy là vật ngoài thân, nếu có thể mượn cơ hội này, kết một cái thiện duyên với Luyện Nguyệt tiên tử, nào phải vẻn vẹn một ngoại vật có thể so sánh?"

Nói xong, hắn thổn thức nói: "Đại đạo tu hành, thường thường một cái thiện duyên liền có thể thay đổi cuộc đời, cá vượt long môn, mà lão hủ có dự cảm, tiểu hữu nếu có thể nắm lấy cơ hội lần này, về sau tiền đồ nhất định không thể hạn lượng!"

Một phen nói, chưa nói là ác ý, thậm chí có thể xưng là ý tốt, như trưởng bối đang nhắc nhở một vãn bối nên lấy hay bỏ như thế nào.

Nhưng chỉ cần không phải kẻ ngốc, đều có thể nhìn ra ông lão mặc đạo bào này là đang nói chuyện cho Luyện Nguyệt.

Trong lòng Liễu Thiên Thần thầm mắng lão thất phu nhiều chuyện, hoàn toàn chính là ăn rau muống lo chuyện thiên hạ.

Ôn Tú Nhiên chớp chớp mắt, như có chút suy nghĩ.

Hộ đạo giả bên cạnh Tiêu Xích mở miệng, làm sao không phải mượn cơ hội này, đang hướng Luyện Nguyệt lấy lòng?

Vân Kiều Quân nhìn Tiêu Xích một cái.

Tiêu Xích mím môi, chưa hé răng, chỉ là trên mặt lại có một mảng âm trầm.

Hộ đạo giả khác ở đây thấy vậy, thì âm thầm khâm phục ông lão mặc đạo bào am hiểu làm việc tùy theo hoàn cảnh, da mặt cũng đủ dày.

Lý Mục Trần cũng đã là Đạo Chủ trên con đường Vĩnh Hằng, sao có thể không rõ quan hệ lợi hại của tiến hành giao dịch với Luyện Nguyệt?

Lại nào cần nhắc nhở như vậy?

Nhưng cố tình, ông lão mặc đạo bào lại nói như vậy, dụng tâm của lão tự nhiên rất dễ đoán, muốn mượn cơ hội lấy lòng Luyện Nguyệt đến từ Nam Thiên đạo đình.

Loại chuyện này, thật đúng là không phải người thường có thể làm được.

Tô Dịch không bận tâm tới.

Tâm tư của lão gia hỏa này, hắn làm sao không rõ, chẳng qua là niệm ở trên phần đối phương không có ác ý, lười so đo với lão mà thôi.

Nhưng Phó Linh Vân lại nhịn không được, nói: "Vị tiền bối này, ngươi nếu không để ý ngoại vật, không bằng mang bảo vật trên người đều lấy ra chia cho chúng ta, như thế nào?"

Vẻ mặt ông lão mặc đạo bào cứng đờ.

Phó Linh Vân tiếp tục nói: "Nếu như vậy, tương đương kết thiện duyên với tất cả chúng ta, có lẽ không thể thay đổi khốn cục tiền bối ngài không thể rời khỏi Cửu Diệu cấm khu, nhưng chúng ta về sau trở về, khẳng định sẽ cảm động và nhớ nhung thiện ý của tiền bối, ca công tụng đức tiền bối."

Một đoạn lời, vẻ mặt chân thành, phát ra từ tim phổi.

Mạc Lan Hà cũng bồi thêm một câu,"Ta thấy được."

Không ít hộ đạo giả đều thiếu chút nữa bật cười.

Khuôn mặt ông lão mặc đạo bào đỏ lên, mặt cũng sắp không cứng được nữa.

Mồm miệng nha đầu này cũng quá cay nghiệt!

Xuyên tạc ý tứ của lão không nói, còn âm thầm châm chọc lão ở Cửu Diệu cấm khu này nhất định có đến mà không có về, chỉ thiếu nói về sau dâng hương đốt vàng mã cho lão!

Chẳng qua, còn chưa chờ ông lão mặc đạo bào mở miệng, Tiêu Xích đã nhịn không được nói: "Bớt nói chút!"

Trong lòng ông lão mặc đạo bào rùng mình, im lặng không nói.

Tay phải Tô Dịch thu ở trong tay áo lặng lẽ hướng về Phó Linh Vân dựng thẳng ngón cái, nhìn với cặp mắt khác xưa.

Không ngờ cô nương như kẻ ngốc này, mồm miệng còn có thể sắc bén như lưỡi đao.

Phó Linh Vân chớp chớp đôi mắt thanh tú, cười ngọt ngào.

Thu hết vào mắt tất cả cái này, Luyện Nguyệt vẫn chưa nói gì.

Nàng dung mạo thiếu nữ, cho dù đứng ở trước mặt mọi người, vẫn như một vầng trăng non treo trên trời, xa không thể hạm tới.

Bởi vì khí chất quá mức lạnh nhạt, Luyện Nguyệt từ đầu đến cuối đều chưa từng toát ra bất cứ cảm xúc gì, cho nên không ai biết, trong lòng nàng rốt cuộc đang nghĩ cái gì.

Cuối cùng, Luyện Nguyệt như làm ra quyết đoán, giương mắt nhìn Tô Dịch, nói: "Về sau ta sẽ tìm cơ hội, cho đạo hữu một điều kiện không thể từ chối."

Nhìn ra được, vị tuyệt đại tiên tử đến từ Nam Thiên đạo đình này tuy rất không cam lòng, nhưng cũng không tính dùng sức mạnh.

Điều này làm mọi người đều âm thầm thở phào một hơi.

Đồng thời, trong lòng mọi người đều không tránh khỏi tò mò, trên người Lý Mục Trần rốt cuộc có một món bảo vật như thế nào, có thể khiến Luyện Nguyệt tiên tử chấp nhất như thế?

Luyện Nguyệt rời khỏi, tay áo phất phới, như một ánh trăng mờ mịt lóe lên rồi biến mất.

"Không thể không nói, vị Luyện Nguyệt tiên tử này quả thực làm người ta kính ngưỡng hâm mộ."

Ôn Tú Nhiên nói: "Chưa từng ỷ thế hiếp người, chưa từng uy hiếp dụ dỗ, chỉ bằng một điểm này, làm người ta muốn không khâm phục cũng khó."
Bình Luận (0)
Comment