Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 6141 - Chương 6141: Trước Mai Kiếm Đình (1)

Chương 6141: Trước Mai Kiếm đình (1) Chương 6141: Trước Mai Kiếm đình (1)

Mà rất nhiều người tu đạo phân bố ở trong thành đã sớm không kiềm chế được, tai họa triều tịch vừa biến mất, đã dẫn theo hộ đạo giả cùng nhau kích động rời khỏi Cửu Diệu cổ thành.

Sóng gió càng lớn, cá càng quý.

Ở Cửu Diệu cấm khu, sau tai họa triều tịch, sẽ làm các cơ duyên che giấu cực sâu kia cũng lần lượt trồi lên mặt nước!

Đối với bất cứ người tu đạo nào mà nói, trong bảy ngày kế tiếp, không thể nghi ngờ là một thời cơ tuyệt hảo tìm kiếm cơ duyên.

Bọn Vân Kiều Quân, Liễu Thiên Thần, Ôn Tú Nhiên đều đã hành động, rời khỏi Cửu Diệu cổ thành.

Đối với bọn họ mà nói, trong thành tuy phân bố rất nhiều nơi cơ duyên, nhưng đều đã sớm bị cường giả thượng ngũ châu chiếm lấy, căn bản không phải bọn họ có thể dính vào.

Ngoài ra, như một ít cường giả đến từ các thế lực lớn của thượng ngũ châu, cũng đều lục tục rời khỏi cổ thành.

"Tô Dịch từng rời khỏi hay không?"

"Không có, hắn đi Phong Hỏa Đài, tựa như còn muốn tiếp tục tìm kiếm cơ duyên trong thành."

"Thật không, vậy dễ xử lý rồi, chỉ cần hắn không đi, thì không cần lo lắng xảy ra cái gì ngoài ý muốn."...

Trong một tòa đại điện, bốn người Côn Bằng lão yêu, Bích Vân Tử, Di bà bà, Phù Dung đang bàn việc.

Lúc ban đầu, bọn họ cũng lo lắng Tô Dịch sẽ rời khỏi, tới nơi khác của Cửu Diệu cấm khu tìm kiếm tạo hóa.

Nếu như thế, chắc chắn sẽ có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn không lường được xảy ra.

May mắn, Tô Dịch chưa đi!

Điều này làm bốn lão quái vật đều thoải mái hơn rất nhiều.

Ẩn nhẫn và chờ đợi vốn vô cùng giày vò, nếu lại để mục tiêu vụng trộm chuồn mất, tuyệt đối có thể chọc tức chết người ta.

"Tham Thiên Liên Đài chỗ hắn, hôm nay bị ai chiếm cứ?"

Bích Vân Tử cười hỏi.

"Không có ai."

Di bà bà lắc lắc đầu,"Hoặc là nói, không ai dám chiếm cứ."

Mọi người ngẩn ra.

Sau đó, sắc mặt mỗi người đều trở nên âm trầm hơn không ít.

Tô Dịch cũng đã rời khỏi Tham Thiên Liên Đài, nhưng lại không có một ai có lá gan dám đi chiếm?

Đám tiểu bối cấp bậc Tiêu Dao cảnh kia, quả thực cũng quá mất mặt!

Phù Dung thở dài: "Đều biết hắn đã giết Huyết Thăng cùng Vũ Tốn, ai còn dám trêu vào hắn?"

Trên thực tế, vị trí Tham Thiên Liên Đài đã xảy ra không ít biến hóa.

Không chỉ Tô Dịch tạm thời rời khỏi, Luyện Nguyệt, Hạ Nữu Vận cùng với mấy vị nhân vật tuyệt thế khác, đều đã tạm thời rời khỏi.

Có người rời khỏi cổ thành.

Có người tới nơi khác của cổ thành tìm kiếm cơ duyên.

Nhưng, vị trí của bọn họ cũng không để trống, mà là phân biệt bị đồng môn của mỗi người bọn họ chiếm dụng.

Chỉ có vị trí của Tô Dịch bỏ trống.

Tô Dịch lúc rời khỏi, cũng chưa tung ra lời lẽ hung dữ, cũng chưa nói không cho phép người khác chiếm dụng.

Nhưng, lại không có ai dám làm như thế!

Bởi vậy có thể thấy được, hung uy của Tô Dịch hôm nay ở trong lòng những kẻ cùng cảnh giới kia là lớn cỡ nào!...

Phong Hỏa Đài.

Ở trên tường thành của Cửu Diệu cổ thành.

Tô Dịch chắp tay sau lưng, đi thong thả ở trên Phong Hỏa Đài.

Nơi đây cực lớn, tạo hình cổ sơ thô ráp, trung ương bài trí một tòa đạo đàn do tảng đá xây thành.

Đạo đàn tràn đầy dấu vết năm tháng loang lổ.

Ngoài ra không có gì đặc thù.

Tô Dịch đánh giá đạo đàn này hồi lâu, liền dời ánh mắt đi.

Từ nơi này nhìn lại, có thể mang hơn phân nửa thành trì thu hết vào đáy mắt, nếu nhìn ra ngoài thành, đầy khắp núi đồi đều là mộ sao.

Tô Dịch lặng yên dừng bước, quay mặt về ngoài thành, lấy ra bầu rượu, vừa uống rượu vừa nhìn ra xa.

Ở trong tầm nhìn của hắn, thấy được từng cảnh tượng chém giết chinh chiến.

Có viễn cổ yêu thần khoác giáp trụ, tay cầm rìu lớn, bổ vỡ tinh tú, xông vào trong một mảng vực giới tanh máu.

Trong vực giới đó tràn đầy thiên ma quỷ dị thần bí!

Có từng vị kiếm tu rít gào lao lên, nhấc lên cơn bão kiếm khí rợp trời rợp đất, đánh ngang phía trên chín tầng trời.

Có bóng người vĩ ngạn thần uy như Thiên Đế, thao túng nhật nguyệt, hung hăng đánh về phía trong vực giới tanh máu kia, nhật nguyệt lướt ngang, nở rộ vô lượng uy năng hủy diệt.

Có nữ tử bóng người thướt tha tay áo phất phới, trong cái phất tay áo, trời sập đất nứt. ...

Vô số thiên ma, từ trong một mảng vực giới tanh máu kia lao ra, chém giết chinh chiến với những người tu đạo kia, máu tanh cùng bảo quang bao phủ mảng thiên địa đó.

Không biết bao nhiêu thiên ma ngã xuống.

Cũng không biết có bao nhiêu người tu đạo thân vẫn đạo tiêu.

Tình hình chiến đấu thảm thiết.

Đã duy trì không biết bao nhiêu năm tháng.

Khác với thiên ma ở địa phương khác nhìn thấy, thiên ma trong vực giới tanh máu quỷ dị đáng sợ, tựa như kiếp số hóa thân, có kẻ như lôi kiếp, có kẻ như tâm kiếp, có kẻ như nghiệp chướng chi kiếp...

Dày đặc rậm rạp, giống như thế gian có bao nhiêu kiếp số, sẽ diễn hóa ra bấy nhiêu loại thiên ma.

Tô Dịch lẳng lặng nhìn một màn này, giống như đi tới thời đại mạt pháp.

Khi đó, kẻ địch lớn nhất của Vĩnh Hằng Thiên Vực, đó là vực ngoại thiên ma!

Vực ngoại thiên ma đến từ "Hư Vô Chi Địa", sinh ra uy hiếp nghiêm trọng đối với toàn bộ người tu đạo trong thiên hạ.

Khi đó, Vĩnh Hằng Thiên Vực có rất nhiều chiến trường tiền tuyến chống đỡ vực ngoại thiên ma, quanh năm phong hỏa ngập trời.

Các thế lực lớn, vô số người tu đạo trong thiên hạ, người trước ngã xuống, người sau tiến lên đóng ở chiến trường tiền tuyến, mới chặn đám vực ngoại thiên ma kia xâm nhập quy mô.
Bình Luận (0)
Comment