Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 6260 - Chương 6260: Linh Đài Cảm Ứng Thiên (2)

Chương 6260: Linh Đài Cảm Ứng Thiên (2) Chương 6260: Linh Đài Cảm Ứng Thiên (2)

Ở bên, Bách Diệp Yêu Hoàng thấp bé mập mạp nhíu mày nói: "Nhưng hôm nay, lại không hiểu sao chết rồi, thực kỳ quái."

Lão đưa tay tháo xuống hồ lô xanh tươi ở đỉnh gậy chống màu đen, vung nhẹ một cái.

Ông!

Một vòng gợn sóng xanh biếc khuếch tán ra.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, một vòng gợn sóng này liền chợt vỡ nát tan rã.

Bách Diệp Yêu Hoàng khẽ biến sắc, một cái hồ lô này chính là một món kỳ bảo, tên gọi Hồi Tố Hồ Lô, có thể tái hiện toàn bộ cảnh tượng xảy ra ở một canh giờ trước.

Nhưng bây giờ, lực lượng của Hồi Tố Hồ Lô vậy mà lại bị phá hủy!

"Ngươi nói không sai, đối thủ lần này rất lợi hại!"

Bách Diệp Yêu Hoàng nói: "Chỉ là, ta không nghĩ ra, ai có thể có thần thông lớn như vậy, lại sẽ đứng về Khổng Tước Yêu Hoàng bên kia, đối phương chẳng lẽ không biết, Ứng Long Yêu Hoàng hạ tử lệnh, muốn trả mọi giá để chém giết Khổng Tước Yêu Hoàng?"

Thiên Thủ Yêu Hoàng suy nghĩ một chút, nói: "Nghe nói đi theo Tinh Thiềm Tử cùng nhau xuất hiện ở ngoài Linh Bảo thiên thành, là một nam tử trẻ tuổi bộ dáng đạo nhân áo đen, gương mặt xa lạ, không biết lai lịch, nhưng ta có dự cảm, đây nhất định không phải khuôn mặt chân thật của đối phương."

Bách Diệp Yêu Hoàng nói: "Vậy ngươi cảm thấy, chúng ta kế tiếp nên làm như thế nào?"

"Truyền tin sự việc cho Ứng Long đạo huynh, chúng ta trở về thành chờ Ứng Long đạo huynh trả lời là được."

Thiên Thủ Yêu Hoàng nói: "Đối phương khẳng định là muốn cứu Khổng Tước Yêu Hoàng, chỉ cần theo dõi Khổng Tước Yêu Hoàng, đối phương khẳng định sẽ xuất hiện."

Bách Diệp Yêu Hoàng gật gật đầu.

Rất nhanh, bóng dáng hai vị Yêu Hoàng bỗng dưng biến mất không thấy. ...

Ở sâu trong một mảng dòng nước, phân bố đá ngầm dày đặc.

Dưới một khối đá ngầm trong đó, Tô Dịch ánh mắt chờ mong nhìn chằm chằm Mệnh Thư.

Lúc trước, Mệnh Thư đã lục tục thu bốn chữ bản mạng, giờ phút này Mệnh Thư đang tràn ngập đạo quang thần bí tối nghĩa.

Ở dưới ánh mắt Tô Dịch nhìn chăm chú, Mệnh Thư trang thứ nhất vốn xốc lên một góc từ từ mở ra.

Ước chừng mở ra nửa trang!

Nhìn qua một cái, trong kẽ hở trang sách, giống như một phế tích lớn sâu không lường được, khí tức hỗn độn tràn ngập, mơ hồ có hình ảnh năm chữ bản mạng chìm nổi ở chỗ sâu trong phế tích lớn.

Mà từng loại cảm ngộ không thể tưởng tượng, cũng theo đó tràn lên trong lòng Tô Dịch.

Hồi lâu sau.

Vẻ mặt Tô Dịch toát ra một phần vui mừng khó nén.

Cảm ngộ lần này, khiến hắn đạt được một bí pháp rèn luyện tâm cảnh, tên gọi "Linh Đài Cảm Ứng Thiên" !

Chẳng qua, chỉ là quyển thứ nhất của Linh Đài Cảm Ứng Thiên, trong đó ghi lại, là bí quyết rèn luyện tâm hồn, cô đọng tâm quang.

Mà dựa theo Linh Đài Cảm Ứng Thiên ghi lại, môn truyền thừa rèn luyện tâm cảnh này, tổng cộng có ba quyển!

Đây vẫn là bí pháp đầu tiên có liên quan với rèn luyện tâm hồn, cô đọng tâm quang Tô Dịch kiếp trước kiếp này tu hành đến nay đạt được.

Quan trọng nhất là, bí pháp này khắc ở bên trong Mệnh Thư thần bí!

Tìm hiểu sơ qua, Tô Dịch liền đắm chìm ở trong vô số ảo diệu của Linh Đài Cảm Ứng Thiên quyển thứ nhất.

Ở trong tâm cảnh của hắn, tâm hồn ngồi khoanh chân, quanh thân quanh quẩn tâm quang rực rỡ như ánh đèn, kỳ ảo thần bí.

Theo Tô Dịch tìm hiểu, tâm hồn không ngừng kết ấn, tâm quang quanh thân theo đó trở nên lấp lánh, huyễn hóa ra đủ loại diệu tướng không thể tưởng tượng.

Khi thì như nhật nguyệt trên trời, chiếu khắp hư vô.

Khi thì như đom đóm tung bay trong đêm tối, lác đác đốm sáng, vụt sáng vụt tắt.

Khi thì giống như một ngọn đèn trong bóng đêm, một ánh đèn sáng, chiếu khắp u ám. ...

Đến cuối cùng, tâm quang lấp lánh kia theo đó diễn hóa thành kiếm khí, tung bay gào thét, ánh lửa khiếp người.

Cùng lúc đó, ở trong tay Tô Dịch, Mệnh Thư chảy xuôi hào quang thần bí, bị tâm hồn Tô Dịch hấp thu, khiến tâm hồn được từng lần rèn luyện, tăng lên cùng biến hóa.

Ầm!

Chợt, trong lòng Tô Dịch chấn động.

Tiếng khe khẽ nói nhỏ quen thuộc kia, một lần nữa từ trong Mệnh Thư truyền ra, vang vọng ở trong tâm cảnh Tô Dịch.

"Dấu ấn của họ Tiêu kia cũng chưa từng biến mất, vì sao Mệnh Thư trang thứ nhất sẽ bị người ta xốc lên?"

Có thanh âm khàn khàn kinh sợ kêu to.

"Xong rồi! Xong rồi!"

Có thanh âm cay đắng lẩm bẩm lên tiếng.

"Đây... Có lẽ chính là mệnh số, chúng ta cho dù có thể chạy ra khỏi gông xiềng của vận mệnh trật tự, lại trốn không thoát mệnh số chi kiếp của bản thân!"

Có người thanh âm uể oải.

"Không có khả năng! Còn có hi vọng! Hắn một Đạo Chủ Thần Du cảnh, vật nhỏ như cỏ rác trên mặt đất, cho dù đạt được truyền thừa nắm giữ Mệnh Thư lại như thế nào?"

Có người rít gào khàn cả giọng,"Năm đó họ Tiêu kia cũng không làm gì được chúng ta, bằng một vật nhỏ là hắn, lại có thể làm nên trò trống gì?"

Có người giọng điệu âm nhu, mang theo dao động có quy luật của đại đạo độc đáo mà thần bí, cười nói: "Ta không giống với các ngươi, sớm đã chờ mệnh quan nhiệm kỳ mới xuất hiện, chỉ hy vọng hắn có thể giống Tiêu mệnh quan, là người có khí khái, có khí tiết, có điểm mấu chốt, về phần hắn là con kiến cũng tốt, vô thượng chúa tể cũng thế, ta mặc kệ."

"Ngươi biến mẹ đi! Hắn còn chưa nắm giữ Mệnh Thư đâu, ngươi lão yêu bà này đã bắt đầu liếm?"...
Bình Luận (0)
Comment