Chương 6478: Trong Túc Mệnh Đỉnh, vòng tròn màu vàng (2)
Chương 6478: Trong Túc Mệnh Đỉnh, vòng tròn màu vàng (2)
Phong ấn đó có màu vàng, như một đai ngọc dài nhỏ, vờn quanh ở trong đỉnh, hình thành một vòng tròn màu vàng tròn trịa.
Theo thần thức vươn vào, trong nháy mắt, Tô Dịch thấy được một hình ảnh rung động lòng người——
Biển lớn khô kiệt, mặt đất khô cạn nứt nẻ, vô số thi hài cổ xưa đặt trên mặt đất, dày đặc rậm rạp, phủ kín đại địa.
Rất nhiều thi hài sớm hóa thành tro tàn, nhưng mơ hồ có thể phân biệt, trong những thi hài đó có tăng nhân phật cốt như vàng, có đạo nhân đạo thể vẫn tồn tại, có yêu ma hình thù kỳ quái, có linh thể cỏ cây núi đá biến thành...
Đều đã chết không biết bao nhiêu năm, tỏa ra tử khí mục nát.
Mà ở trên không một vùng biển lớn khô kiệt kia, thì phiêu đãng ức vạn ngọn lửa màu vàng.
Những ngọn lửa đó mảnh như lông trâu, như mưa phùn mông lung bao phủ thiên địa, lại như vô số con cá màu vàng lượn qua lượn lại.
Ức vạn ngọn lửa màu vàng bay múa ở trên không, xuyên qua, lay động, biến hóa, phác họa ra vô số quỹ tích thần bí.
Mà ở sâu trong biển lớn khô kiệt, có một hải nhãn cũng khô kiệt, như một cái giếng cạn thật lớn như vực thẳm.
Bên cạnh giếng cạn thò ra một cái tay xương nhỏ nhắn lấp lánh, năm ngón tay nắm chặt mép giếng cạn, như muốn giãy thoát ra.
Nhưng hình ảnh dừng lại ở đó, giống như đọng lại ở trong vĩnh hằng.
Ức vạn mưa lửa màu vàng, vô số thi hài phủ kín biển khô kiệt, bên cạnh giếng cạn lớn như vực sâu thò ra một cái tay xương lấp lánh.
Một hình ảnh như vậy, khiến Tô Dịch ngay lập tức cảm nhận được cảm giác năm tháng thê lương đập vào mặt.
Tựa như trong lúc vô tình thấy được một cảnh tượng tận thế đến từ niên đại cổ xưa.
Mà trong một cảnh tượng như tận thế này, thì khắp nơi tỏa ra bầu không khí quỷ dị cùng điềm xấu.
Khi thần thức Tô Dịch lướt qua một hình ảnh này, tới cạnh một cái giếng cạn kia, đang muốn đi nhìn một chút cảnh tượng dưới giếng cạn kia.
Đột nhiên, cái tay xương trắng như tuyết nắm chặt ở chỗ mép giếng cạn kia khẽ động.
Ầm!
Lập tức, toàn bộ thiên địa đại loạn.
Vô số mưa lửa màu vàng bắn nhanh, tựa như ức vạn kiếp quang màu vàng biến thành kiếm sắc cùng nhau càn quét.
Vô số thi hài trên mặt đất, tất cả đều giống như sống lại.
Mà đầu óc Tô Dịch 'Ong' một tiếng, gặp phải một luồng lực lượng đánh vào đáng sợ.
Nhất thời, thần thức cảm ứng bị đánh gãy, tất cả hình ảnh biến mất.
Lại nhìn Túc Mệnh Đỉnh trong tay, yên lặng như cũ, chưa từng xảy ra bất cứ một tia biến hóa nào.
Vẻ mặt Tô Dịch lúc sáng lúc tối.
Một đạo lực lượng phong ấn kia trong ngọc đỉnh quả thực quá mức cổ quái, vậy mà lại lộ ra một hình ảnh chiến trường cổ xưa.
Trong hình ảnh đó, có biển khô kiệt, có kiếp quang như lửa thần màu vàng, có thi hài mênh mông bát ngát, có giếng cạn, có một cái tay xương trắng như tuyết đang muốn từ trong giếng cạn đi ra!
Điều quỷ dị nhất là, vừa rồi lúc dùng thần thức cảm ứng, cái tay xương trắng như tuyết kia như có điều phát hiện, khẽ run lên một lần!
Tô Dịch trầm ngâm một lúc, quyết định tự mình thử một lần, có thể đánh vỡ một đạo phong ấn cổ quái này hay không.
Tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn thu hồi Vĩnh Hằng Bí Thược cùng Đại Bi Kiếm trước.
Sau đó, phất tay áo bào, mở ra cấm trận của đại điện.
Cuối cùng, hắn lúc này mới hít sâu một hơi, hai tay khép lại, ôm hờ Túc Mệnh Đỉnh trước người, khép đôi mắt kín.
Giữa hai tay mười ngón tay, có Huyền Khư đại đạo diễn hóa đạo quang màu xanh tuôn trào ra.
Huyền Khư, có thể trảm ràng buộc, đoạn số mệnh, phá nhân quả.
Đỉnh này đã có liên quan với số mệnh, ở trong mắt Tô Dịch, vô luận là Huyền Khư đại đạo, hay là luân hồi chi đạo, đều có thể tạo được diệu dụng.
Ầm!
Khi lực lượng Huyền Khư đại đạo mới xuất hiện, Túc Mệnh Đỉnh chợt kịch liệt chấn động một phen, thân đỉnh tung bay ra đạo văn kỳ dị, đang đối kháng với Tô Dịch!
Như không muốn bị Tô Dịch luyện hóa!
Nhưng, theo Tô Dịch toàn lực vận chuyển đạo hạnh, sức phản kháng của Túc Mệnh Đỉnh dần dần bị tiêu hao hết.
Một lát sau, toàn bộ Túc Mệnh Đỉnh bị Huyền Khư chi lực hoàn toàn bao trùm.
Nhưng khi Huyền Khư chi lực tiến vào trong đỉnh, biến cố xảy ra!
Trong một chớp mắt, trong đỉnh ngọc xảy ra chấn động dữ dội, sinh ra tiếng nổ kinh thiên động địa, một đạo lực lượng phong ấn tựa như vòng tròn màu vàng kia theo đó nở rộ ánh sáng chói mắt.
Sau đó, 'Ầm' một tiếng.
Lực lượng Huyền Khư đại đạo mười ngón tay Tô Dịch bao phủ, thế mà chia năm xẻ bảy, ầm ầm tán loạn.
Ngay cả bản thân Tô Dịch cũng bị liên lụy, mười ngón tay đau đớn, thiếu chút nữa bị lực lượng Túc Mệnh Đỉnh tản mát ra chấn vỡ!
Tô Dịch chợt hít sâu một hơi, toàn lực ra tay, muốn trấn áp Túc Mệnh Đỉnh.
Nhưng khiến hắn giật mình là, đỉnh này tựa như bị kích thích điên cuồng giãy giụa, trong đỉnh tỏa ra ánh lửa màu vàng chói mắt, tạo thành chấn động thật lớn đối với Tô Dịch, cũng sắp không giữ được đỉnh này.
Một khi để đỉnh này chạy thoát...
Còn không biết sẽ dẫn phát hậu quả nghiêm trọng như thế nào!
Không chút do dự, Tô Dịch lấy ra Cửu Ngục Kiếm, trực tiếp lấy thân kiếm đặt ở trên Túc Mệnh Đỉnh.
Ầm!
Tựa như thần sơn áp đỉnh, Túc Mệnh Đỉnh phát ra tiếng rên rỉ kịch liệt, ánh lửa màu vàng như thủy triều co rút lại về trong đỉnh, không nhúc nhích, ngay cả giãy giụa cũng không dám.