Chương 649: Trong minh minh đều đã có trời định (2)
Chương 649: Trong minh minh đều đã có trời định (2)
"Trách không được."
Thạch Lan Sơn như giật mình nói: "Rất nhiều năm trước, Tô Dịch này còn chỉ là một đứa con vợ kế Tô gia bị lạnh nhạt, từng gặp không biết bao nhiêu chèn ép, bản thân hắn cũng chưa biểu hiện ra bất cứ chỗ nào đặc thù. Nhưng từ mấy tháng trước, kẻ này lại như biến thành một người khác, không chỉ tu vi tăng mạnh, ngay cả chiến lực cũng trở nên đáng sợ cực điểm, thì ra, hắn lại rất có thể đã bị đoạt xá!"
"Cái này gọi là việc xảy ra khác thường tất có yêu dị."
Giọng điệu Du Tinh Lâm lạnh nhạt,"Vương gia không cần lo lắng, Tô Dịch kia nếu đến, thì mở cửa doanh địa, để hắn tiến vào là được."
Trong lòng Thạch Lan Sơn phấn chấn, nói: "Như ngài mong muốn!"
Đạo sĩ trung niên cười cười, rút ra Quy Nguyên kiếm trong túi kiếm sau lưng, đặt ngang trước đầu gối, lấy ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve thân kiếm, ánh mắt dịu dàng mà chuyên chú.
"Ông bạn già, lần này chém Tô Dịch, nhất định phải khao ngươi hậu hĩnh!"
Hắn lẩm bẩm trong lòng. ...
"Tô tiên sinh, phía trước mười dặm, là Phất Vân lĩnh rồi, Ma Vân vương Thạch Lan Sơn cùng đại quân dưới trướng hắn đóng quân ở một bên của Phất Vân lĩnh."
Tiêu Thiên Khuyết chỉ vào nơi xa nói.
Tô Dịch ừ một tiếng, chắp tay sau lưng, tự đi về phía trước.
Phía trước, sau khi dẹp yên Lan Lăng Tiêu thị nội loạn, Tô Dịch liền quyết định, nhân cơ hội này, thuận tay giải quyết Ma Vân vương Thạch Lan Sơn.
Cái này đã là báo thù cho bọn Tiêu Thiên Khuyết, cũng là giúp Lan Lăng Tiêu thị diệt trừ một cái tai hoạ ngầm.
Bằng việc này, có lẽ liền đủ để chấn nhiếp thiên hạ Đại Chu, khiến những kẻ là địch với Tô Dịch hắn, không dám làm bậy đối với người bên cạnh hắn.
Biết được tính toán của Tô Dịch, Tiêu Thiên Khuyết không chút do dự chủ động xin đi giết giặc, muốn đích thân dẫn đường cho Tô Dịch.
Tô Dịch không từ chối.
"Tô tiên sinh, dưới trướng Ma Vân vương Thạch Lan Sơn có ba vạn binh sĩ tinh nhuệ, trừ bản thân hắn, còn có hai phó tướng là tiên thiên võ tông, nhân vật tông sư khác, lại càng không ít hơn trăm người..."
Nghĩ chút, Tiêu Thiên Khuyết vẫn nhịn không được nói: "Chúng ta... Cứ như vậy đi qua?"
Lão có chút lo lắng.
Dù sao chưa tận mắt thấy một màn Tô Dịch chém giết tiên thiên võ tông, lại vừa nghĩ đến uy thế ngập trời của Ma Vân vương Thạch Lan Sơn, khó tránh khỏi thấp thỏm lo âu.
"Đừng lo lắng, đợi tới nơi, Tiêu lão chỉ cần chờ ở xa xa là được."
Tô Dịch thuận miệng nói.
Thiên quân vạn mã trong thế tục, cũng không chặn được một kiếm chống trời của tu sĩ.
Huống chi, đối với Tô Dịch bây giờ mà nói, đừng nói là nhân vật tông sư, dù là tiên thiên võ tông, cũng cực ít ai có thể lọt vào pháp nhãn hắn.
Tiêu Thiên Khuyết hít sâu một hơi, gật gật đầu.
Rất nhanh, Phất Vân lĩnh đã trong tầm mắt.
Chỉ thấy một dãy núi lượn lờ ở trong mây trắng, quay quanh ở trên đại địa, màu núi xanh thẳm, trời quang mây tạnh.
Một bên của dãy núi, là một cánh đồng hoang dã rộng lớn, một tòa quân doanh quy mô rất lớn đứng sừng sững trong đó, dựng phong hoả đài, trạm gác, lầu canh, cung điện vân vân các loại kiến trúc.
Xa xa nhìn, trên đất trống của quân doanh, sát khí lạnh lẽo thiết huyết giống như khói báo động lao thẳng lên trời!
Lúc này, cửa chính quân doanh mở rộng, hai bên đường rộng rãi, đều có một loạt binh lính mặc trọng giáp, tay cầm trường kích, khí tức hung hãn đứng đó.
Ô ô ô -
Khi bóng người Tô Dịch và Tiêu Thiên Khuyết xuất hiện ở nơi cực xa, một đợt tiếng kèn văng vẳng chợt vang lên.
Ầm! Ầm! Ầm!
Trong quân doanh, hơn vạn đại quân mặc áo giáp, cầm binh khí, hóa thành trận hình nghiêm ngặt, chỉ là khí huyết trên người chi đại quân này tỏa ra hội tụ cùng một chỗ, lộ ra ở trên không, đám mây màu máu như khói báo động đang bốc lên, cảnh tượng làm người ta sợ hãi.
"Tô tiên sinh, Ma Vân vương tựa như sớm dự đoán được chúng ta sẽ đến."
Tiêu Thiên Khuyết vẻ mặt ngưng trọng.
Đối với hắn nhân vật tông sư trong thế tục bực này mà nói, xa xa nhìn thấy một màn sát khí lạnh lẽo áp lực như vậy, trong lòng cũng khó tránh khỏi áp lực nặng nề.
"Như vậy chẳng phải là càng tốt? Tiêu lão, ngươi cứ ở lại phụ cận chờ đợi là được, ta tới kiến thức một chút thủ đoạn của Ma Vân vương này."
Tô Dịch nói xong, tự bước về phía trước.
Hắn áo bào xanh, dáng vẻ xuất trần, chắp tay sau lưng tiến lên, giống như sân vắng, phong thái cỡ đó, khiến sự áp lực cùng trầm trọng trong lòng Tiêu Thiên Khuyết không hiểu sao giảm bớt đi rất nhiều.
"Tô tiên sinh, lão hủ chờ ngài khải hoàn!"
Tiêu Thiên Khuyết nghiêm nghị chắp tay.
Lão biết, mình nếu theo sau, không những không giúp được gì, ngược lại sẽ trở thành trói buộc cho Tô Dịch.
Tô Dịch cũng không quay đầu lại phất phất tay.
Trước cửa chính doanh địa, một đám sĩ tốt hung hãn ánh mắt đồng loạt nhìn qua, ánh mắt tập trung ở trên bóng người Tô Dịch.
Mỗi người giống như hung thần ác sát.
Uy thế sát khí lạnh lẽo không phát thành tiếng đó, đồng loạt đè ở trên thân một người, đổi làm võ giả bình thường, sợ là sớm bị dọa mất hết can đảm, thấp thỏm lo âu.
Nhưng Tô Dịch lại như hoàn toàn không cảm thấy, thẳng đến lúc đến trước doanh địa, hắn dừng bước ở đó, mở miệng nói: "Ma Vân vương Thạch Lan Sơn ở đâu?"
Tiếng như rồng gầm, vang vọng thiên địa, ầm ầm khuếch tán ra.
Nhất thời, một đám sĩ tốt hung hãn mặc áo giáp, cầm binh khí kia đều đau đớn màng tai, khí huyết bốc lên, trước mắt nổ đom đóm, đột nhiên biến sắc.
Dẫn tới, đội hình sát khí lạnh lẽo nghiêm ngặt kia cũng xuất hiện một trận rối loạn.